Chiều đó, trời như trút nước trên quốc lộ 1A. Mưa ào ạt xối xuống mặt đường, trắng xóa. Một cô gái trẻ, gầy gò, co ro dưới tán cây dầu già, nước mưa làm áo cô dính bệt vào người, mái tóc dài ướt sũng, ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt.
Dòng xe tải cứ thế vùn vụt lao qua, bánh xe hất tung nước đen ngòm lên cả người cô. Không ai dừng lại. Không ai thèm nhìn.
Cho đến khi một chiếc container mang biển số Bình Dương khựng lại cách cô vài bước. Cánh cửa mở hé, một người đàn ông với làn da rám nắng và đôi mắt từng trải ngoắc tay:
— “Lên xe đi. Ướt vầy dễ cảm đấy!”
Cô gái ngập ngừng vài giây, rồi lặng lẽ bước lên. Cánh cửa đóng lại, tiếng mưa như bị chặn ngoài thế giới khác.
Anh tên Khánh, tài xế container chạy tuyến Bắc – Nam gần 12 năm. Cuộc sống của anh là những đêm trắng ở bãi xe, những bữa cơm hộp nguội lạnh và vô vàn đoạn đường dài chỉ có tiếng động cơ làm bạn.
Anh từng có vợ. Nhưng sau cái chết của con gái vì sốc phản vệ lúc ba tuổi, anh và vợ mỗi người rẽ một hướng. Vợ anh đi định cư nước ngoài với người khác. Còn anh, chọn ở lại, rong ruổi dọc đất nước, trốn chạy nỗi đau không thể gọi tên.
Cô gái tên là Vy, quê ở Bình Định. Vào Sài Gòn làm công nhân da giày. Hôm đó, cô vừa bị đuổi việc do cắt giảm nhân sự, lương chưa kịp nhận thì bị kẻ xấu giật ví lẫn điện thoại. Không còn cách nào, Vy định đi bộ ra quốc lộ xin xe quá giang về quê – nhưng bị mắc kẹt giữa cơn mưa bất chợt.
— “Em đi đâu mà đứng giữa mưa vậy?”
— “Dạ… em tính về Sài Gòn. Em bị lỡ xe, mất ví rồi…”
Khánh không hỏi thêm. Chỉ nhấn ga cho xe tiếp tục lăn bánh. Hai người ngồi lặng trong tiếng mưa đập vào kính chắn gió.
Vy không nói nhiều, nhưng hành xử tử tế. Đến trạm dừng ăn cơm, cô chỉ gọi một gói mì.
— “Không ăn cơm à?” — Khánh hỏi.
— “Dạ, em ăn vậy được rồi. Đỡ tốn tiền anh.”
Sau lần đó, Khánh tự động để thêm đôi đũa khi ăn. Mỗi sáng, anh lặng lẽ mua thêm một ổ bánh mì.
Do thành phố đang phong tỏa vì dịch, xe không được vào nội đô. Khánh và Vy đành sống tạm vài ngày trong cabin xe, đậu bên bãi đất trống ở ngoại ô.
Anh bất ngờ khi thấy cô dọn dẹp sạch sẽ, biết nấu ăn bằng bếp mini. Cô không đòi hỏi gì, cũng không phàn nàn gì. Cả hai dần mở lòng – kể nhau nghe những điều mà suốt bao năm họ giấu trong lòng.
— “Em từng học ngành điều dưỡng… nhưng bỏ ngang vì nhà nghèo, mẹ em bệnh hoài. Mỗi tháng tiền thuốc hơn cả tiền ăn.”
— “Anh từng định về quê mở tiệm rửa xe. Nhưng rồi không dứt được nghề này…”
Một đêm, Vy ngồi nhìn mưa, ánh mắt xa xăm:
— “Nếu hôm đó anh không dừng lại… chắc em cũng chẳng biết bây giờ mình còn sống không.”
— “Nếu hôm đó anh chạy luôn… chắc giờ này anh vẫn ngủ trong xe một mình, không nói chuyện với ai.”
Họ không nói thêm gì, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu – một điều gì đó đang nhen nhóm, lặng lẽ mà thật gần.
Ba tuần sau, lệnh phong tỏa được gỡ. Xe vào được thành phố. Khi dừng trước xóm trọ cũ, Vy quay sang anh:
— “Cảm ơn anh… Nếu có duyên, tụi mình sẽ gặp lại.”
Cô bước xuống. Không mang gì ngoài chiếc balô cũ và ánh mắt như còn điều chưa kịp nói.
Khánh chỉ ngồi đó, nhìn theo. Một chút hụt hẫng, nhưng anh không giữ lại.
Anh quay đầu xe. Trở về với hành trình Bắc – Nam như bao năm qua. Nhưng lần này, trong cabin không còn tĩnh lặng nữa. Mỗi sáng, anh vẫn pha thêm một ly cà phê, đặt bên ghế phụ như cũ. Như thể Vy vẫn còn đó, cùng anh đi qua những đoạn đường hun hút.
Hai tháng sau.
Tại một quán cơm nhỏ ven quốc lộ ở Bình Thuận, giữa trưa nắng, một người phụ nữ đội nón lá bước vào.
— “Cho em xin ly trà đá… và hỏi… anh Khánh còn ở đây không ạ?”
Ông chủ quán cười hiền:
— “Nó đi lấy hàng ngoài cảng rồi. Mà cô là…?”
Cô chỉ cười. Đặt lên quầy một túi nilon nhỏ, trong có cái móc khóa hình xe container và tờ giấy viết tay.
“Em vẫn muốn làm điều dưỡng.
Còn anh – đừng quên giấc mơ mở quán cơm nghen.
Nếu một ngày nào đó, anh còn để thừa đôi đũa, thì nhớ giữ nó cho em.
Vy.”
News
Mời đồng nghiệp về quê ăn giỗ, không ngờ họ dẫn theo cả nhà 5 người, đã thế còn đến tay không
Mời một người nhưng khách đưa cả nhà đến tay không còn chiếm hết mâm cỗ khiến tôi thực sự…
B/ồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ “Đi công tác 5 ngày” rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy
Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai…
Bị chồng kh/i/nh thư/ờn/g vì chỉ ở nhà ăn b/á/m, tôi lén đi xin việc. Hôm đó tôi ăn mặc chỉnh tề, vừa bước vào phòng họp đã khiến chồng t/á/i mặt
Bị nhà chồng khinh thường vì chỉ ở nhà ăn bám, gặp anh ở công ty, tôi tuyên bố một…
Bố chồng dịp cuối năm gọi 2 gia đình về chia tài sản: Nhà bác cả đòi lấy miếng mặt đường, còn vợ chồng tôi chỉ xin chiếc tủ mục, 4 năm sau mở tủ ra thấy 1 thứ khiến cả nhà ng/ã ng/ửa
Mặc dù sau đó, bố chồng có nói rằng chiếc tủ ấy đã mục bên trong, tôi vẫn đồng ý…
NSND Lan Hương, NSND Thu Hà, Thảo Vân: Xin tạm biệt, khán giả cả nước thất vọng quá
Trước thực trạng nhiều NSND, NSƯT quảng cáo thẩm mỹ gắn mác phong thủy, chuyên gia truyền thông cho rằng…
Chồng bỏ đi theo con gái sếp, 5 năm sau gặp lại bị vợ mới tống ra đường
Mười lăm năm trước, tôi lấy chồng. Lúc đó, cả hai chúng tôi đều vừa mới tốt nghiệp, tay trắng,…
End of content
No more pages to load