Tôi đi theo mà chẳng kịp nghĩ gì.
Tôi nhận được thiệp cưới của anh cách đây hơn một tháng. Tôi không bất ngờ vì chúng tôi chia tay cũng gần hai năm rồi, chia tay trong hòa bình, không trách móc, không đau đớn ầm ĩ.
Nhưng lúc nhận được tấm thiệp in tên anh bên cạnh một người con gái khác, tim tôi vẫn thắt lại một chút. Tôi phân vân nhiều lắm trước khi quyết định đi.
Không phải vì tôi còn tình cảm mà là… tôi muốn đóng lại một chương cũ, theo cách rõ ràng nhất.
Tôi đến muộn một chút. Đám cưới được tổ chức ở một villa nhỏ, ấm cúng, không khoa trương. Mọi thứ chỉn chu, tử tế đúng kiểu của anh.
Tôi chưa kịp ngồi ấm chỗ thì một cô gái tiến lại gần tôi. Cô ấy trẻ trung, nhẹ nhàng, gương mặt có nét gì đó giống anh.
Cô ấy khẽ hỏi: “Chị có thể ra ngoài một lát được không ạ?”.
Tôi đi theo mà chẳng kịp nghĩ gì. Chúng tôi đứng ở một góc vườn, phía sau tiệc cưới. Cô ấy nói thẳng: “Em biết chị và anh ấy vẫn liên lạc. Em không trách nhưng em muốn nhờ chị một việc”.
Tôi có chút căng thẳng. Cô ấy tiếp lời: “Anh ấy… bị bệnh, không còn nhiều thời gian nữa. Em biết ngay từ đầu, khi mới quen anh. Nhưng em vẫn muốn cưới, vì em nghĩ dù chỉ được vài năm, cũng đáng. Em biết chị từng là người anh ấy rất yêu. Em không sợ anh quay lại với chị. Em chỉ sợ sau này… nếu em không còn ở cạnh anh, anh sẽ không có ai để dựa vào…”.
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Không phải vì cô ấy giận mà vì sự bình thản trong lời nói đó.
Ảnh minh họa
Cô ấy nói thêm: “Em không cần chị phải làm gì lớn lao cả. Chỉ cần chị đừng biến mất, đừng xoá số. Nếu có thể chị hãy làm bạn cùng anh ấy, chúng ta gặp nhau nhiều hơn 1 chút được không chị?”.
Tôi không gật, cũng không từ chối. Chỉ nhìn cô ấy, rồi cúi đầu bước về bàn tiệc. Suốt bữa ăn, tôi không nhớ nổi ai ngồi cạnh mình.
Tôi nhìn anh – người đàn ông tôi từng yêu rất nhiều đang ngồi cạnh vợ mới, cười với khách, ánh mắt có phần mỏi mệt.
Chúng tôi không nói gì với nhau suốt cả buổi. Nhưng khi anh tiễn khách ra về, ánh mắt anh nhìn tôi thoáng dừng lại như một câu hỏi không lời. Sao tôi cứ cảm giác cả 2 chúng tôi vẫn còn yêu…
Tôi về nhà, ngồi một mình rất lâu. Tôi không biết mình nên làm gì.
Nếu im lặng, có phải là nhẫn tâm?
Nếu giữ liên lạc, liệu có vô tình phá vỡ ranh giới?
Tôi không yêu anh như ngày xưa nữa nhưng tôi cũng không thể dửng dưng.
Tôi từng nghĩ chia tay rồi, mọi thứ sẽ khép lại. Nhưng hóa ra, có những cánh cửa không bao giờ đóng hẳn. Chỉ là, mỗi lần bước gần lại, tôi lại không biết nên đứng ngoài… hay mở ra một lần nữa để rồi không biết lối quay về. Tôi nên làm gì đây?
News
Bố m;ấ;t sớm, con trai gả mẹ 53t đi lấy chồng mới và câu chuyện khiến nhiều người phải khóc
Cộng đồng mạng bày tỏ không phải ai cũng có thể làm được điều này. Mới đây, clip TikTok được…
Ch;á;y chung cư Độc Lập, 8 người tuvong: Nguyên nhân bất ngờ gây nên th;ả;m h;ọ;a
Nguyên nhân ban đầu vụ cháy khiến 8 người thiệt mạng ở chung cư Độc Lập được xác định do…
Nam sinh đóng núi tiền học ĐH top 1 suốt 4 năm, khi thi tốt nghiệp mới phát hiện chưa hề trúng tuyển: Trường thông báo 1 câu quá s;ố;c
Mãi đến khi chuẩn bị thi tốt nghiệp vào đại học năm 4, 1 nam sinh Trung Quốc mới nhận…
Từ ngày 1/1/2026: Giáo viên tuyệt đối không được làm những điều này nếu không muốn m;ấ;t việc
Bạn đã nắm được những quy định này chưa? Ngày 16/6 vừa qua, Quốc hội khóa XV đã chính thức…
Gửi tiết kiệm 12 tỷ đồng, 13 phút sau số dư chỉ còn 0, ngân hàng tuyên bố s/ố/c
Gửi 3,3 triệu NDT với kỳ vọng hưởng lãi suất cao, doanh nhân Trung Quốc mất sạch tiền tiết kiệm,…
Thủ tiết phụng dưỡng bố chồng 5 năm thì con dâu bỗng dưng to bụng, ai cũng xì xầm “thứ lo:ạ:n lu:â:n” rồi nhận ra sự thật không ngờ
au 5 năm ở vậy chăm bố chồng thì người ta bỗng thấy Hà có thai. Một cô con dâu…
End of content
No more pages to load