Đây là phiên bản câu chuyện được viết lại với nhiều thoại và kịch tính hơn, từ góc nhìn của nhân vật chính tên Minh.

Bẫy ngã lòng của người đàn bà cô đơn

Tôi tên Minh, 30 tuổi. Đáng lẽ ra tôi đang yên ấm bên vợ con ở quê, nhưng vì cuộc sống khó khăn, tôi đành rời xa họ, lên Hà Nội kiếm tiền. Cuộc đời tôi bắt đầu đi chệch hướng từ khi gặp chị. Chị là chủ trọ của tôi, hơn tôi 8 tuổi. Chị luôn quan tâm, chăm sóc tôi một cách đặc biệt, mang đồ ăn ngon sang cho tôi, chuyện trò, tâm sự. Xa vợ con, tôi cô đơn và xem chị như một người chị gái để trò chuyện.

“Minh này,” một hôm, chị nói với tôi một câu khiến tôi chết lặng. “Chị biết em đã có gia đình, nhưng chị chỉ muốn có một đứa con để bầu bạn. Em có thể cho chị một đứa con được không?”

Tôi bất ngờ: “Chị nói gì vậy? Em đã có vợ con rồi.”

“Chuyện này sẽ là bí mật giữa hai ta. Chị không cần danh phận, không cần em lấy chị. Chị chỉ muốn có một đứa con để bầu bạn, để nương tựa lúc về già. Chị hứa sẽ không làm phiền em,” chị nói, ánh mắt đầy sự cầu xin.

Thấy chị cô đơn, khao khát có một đứa con, tôi mủi lòng. Xa vợ, tôi yếu lòng. Chẳng hiểu sao, tôi gật đầu đồng ý.

Kể từ đó, mối quan hệ của chúng tôi vượt quá giới hạn. Chị mang thai, rồi một đứa bé trai ra đời. Hạnh phúc của chị là niềm vui của tôi, nhưng đồng thời, tôi lại cảm thấy tội lỗi với vợ con ở quê.

“Minh ơi, cuối tháng này về quê làm đi con, gần vợ gần con. Tụi nó nhớ con lắm. Về làm gần nhà rồi sinh thêm đứa nữa cho vui cửa vui nhà,” bố tôi gọi điện, dặn dò.

Mỗi lời nói của ông đều như một nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi càng lúc càng dằn vặt, hối hận.

“Chị ơi, em xin lỗi, nhưng em không thể tiếp tục như thế này được nữa. Em phải quay về với gia đình của mình,” tôi nói với chị, cố gắng nói một cách dứt khoát.

Chị nắm lấy tay tôi, nước mắt giàn giụa: “Minh ơi, anh không thể bỏ mẹ con em được. Đứa con cần có bố, em cần có anh. Chúng ta đã có con chung rồi mà, anh không thể bỏ em.”

“Em xin lỗi chị, nhưng em phải về. Em không thể sống như thế này mãi được,” tôi cố gắng gỡ tay chị ra.

“Anh không được đi! Nếu anh dám đi, tôi sẽ nói cho vợ anh biết tất cả. Tôi sẽ nói cho mọi người biết, anh là cha của đứa bé này,” chị gằn giọng, khuôn mặt méo mó vì giận dữ.

Tôi sững sờ. Tôi không ngờ chị lại có thể làm thế. Tôi hoang mang, bế tắc, không biết phải làm sao. Tôi phải làm gì để kết thúc chuyện này một cách êm đẹp đây?