Sau khi cha mẹ qua đời, Mai và Lan – hai chị em – đã cùng nhau quyết định góp tiền mua lại ngôi nhà của gia đình, nơi đã gắn bó với bao kỷ niệm. Cả hai đã làm việc vất vả, cùng nhau sửa sang, cải tạo ngôi nhà, và nó đã tăng giá trị gấp ba lần so với giá trị ban đầu.

Tưởng chừng như mọi chuyện đã ổn, Mai và Lan đã xây dựng một cuộc sống ổn định trong ngôi nhà ấy. Nhưng một ngày, em trai Minh, người đã lâu không có liên lạc gì với gia đình, bỗng dưng quay về. Anh ta mang theo thái độ lạ lùng, yêu cầu được chia phần trong quyền thừa kế ngôi nhà.

“Chị, em là con của cha mẹ, em có quyền thừa kế phần tài sản này,” Minh kiên quyết nói, giọng điệu lạnh lùng.

Mai và Lan không thể tin vào tai mình. Họ không hiểu tại sao Minh lại đột ngột xuất hiện và đòi quyền lợi sau tất cả những gì họ đã làm. “Em không đóng góp gì, không giúp đỡ gì cả. Ngôi nhà này là chúng tôi giữ gìn và sửa chữa từ lâu,” Mai lớn tiếng.

Minh chỉ cười lạnh, nhìn vào tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất mà anh ta mang theo. “Các chị có thể nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi có bằng chứng của mình.”

Cuộc tranh cãi càng trở nên căng thẳng. Lan và Mai quyết định tìm hiểu tất cả mọi thứ liên quan đến ngôi nhà. Họ tìm đến luật sư để xem xét các quyền lợi pháp lý. Sau khi xem xét, họ phát hiện ra một điều bất ngờ: Minh có một chứng nhận quyền sở hữu riêng đối với một phần đất của ngôi nhà, mà chính cha mẹ đã để lại cho anh mà không ai biết.

Hóa ra, khi cha mẹ còn sống, họ đã âm thầm chia tài sản cho cả ba anh em, nhưng chỉ Minh là người được trao quyền sở hữu phần đất này, dù không công khai. Minh đã giữ bí mật đó suốt bao năm, và khi ngôi nhà được sửa chữa, giá trị tăng lên, anh ta đã quyết định đến thời điểm thích hợp để yêu cầu quyền thừa kế.

Minh không chỉ là người thừa kế hợp pháp một phần tài sản mà còn có chứng nhận đất đai hợp pháp mà Mai và Lan không thể phủ nhận.

Mai và Lan cảm thấy bàng hoàng, nhưng không thể làm gì hơn khi Minh có bằng chứng rõ ràng. Sự thật là, ngay từ đầu, họ đã bỏ qua một chi tiết quan trọng trong quá trình quản lý tài sản của gia đình. Hai chị em đã lo lắng quá nhiều về việc giữ gìn ngôi nhà mà quên rằng, chính Minh – dù không đóng góp tài chính hay công sức – lại có quyền sở hữu hợp pháp.

Minh không hề cảm thấy vui mừng vì chiến thắng này. Anh ta nhìn hai chị em với ánh mắt đầy tiếc nuối. “Tôi không muốn giành giật gì cả. Nhưng tôi có quyền, và tôi sẽ không để nó bị bỏ qua. Các chị hãy giữ ngôi nhà, tôi chỉ muốn phần đất mà tôi có quyền sở hữu.”

Cuối cùng, ba anh em quyết định sẽ thỏa thuận lại để phân chia tài sản hợp lý, dù khó khăn, nhưng ít nhất, họ cũng đã có một giải pháp hợp pháp.