Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia.

Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học Bách khoa rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo:
– Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết!

Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn Hạ Long – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo. Ông Tâm còn dặn:
– Lên boong tàu nhớ chụp tấm ảnh thật đẹp, cho bố làm hình nền điện thoại!

Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình.

Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định:
– Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu!

Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi.

Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn:
– Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!

Không kịp.

Một tiếng gầm rít lên như xé toang không gian. Một cơn lốc xoáy nhỏ kéo theo luồng gió lật nghiêng con tàu. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc. Người ngã đè lên nhau, đồ đạc văng tứ tung. Một cột buồm gãy rơi xuống, đập trúng lưng ông Tâm. Tiếng bà Nhung hét lên vang cả mặt nước. Hai chị em Linh và Hương ôm nhau, mắt hoảng loạn.

Con tàu nghiêng hẳn, rồi lật úp. Biển nuốt chửng tất cả.

Hòa vùng vẫy giữa làn nước lạnh buốt. Cậu bị va đầu vào thành tàu, ngực nhói lên từng cơn. Trong khoảnh khắc chới với giữa biển cả, cậu nghe tiếng ai đó gọi tên mình… rồi im bặt. Xung quanh chỉ còn tiếng sóng và xác tàu trôi dập dềnh.

Hòa được đội cứu hộ tìm thấy sau hơn một giờ. Cậu là người duy nhất sống sót.


Ngày cậu đưa bốn cỗ quan tài về làng, cả vùng quê im phăng phắc. Hòa ngồi trên xe cứu thương, giữa bốn cỗ quan tài được phủ vải trắng, gương mặt đờ đẫn. Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ai dám nói với cậu điều gì.

Đám tang diễn ra trong sân nhà. Bốn bức di ảnh được đặt cạnh nhau trên nền đen với dòng chữ “Vô cùng thương tiếc”. Người trong làng đến đông kín, lặng lẽ không ai cười, không ai nói. Hòa quỳ xuống, đốt từng nén nhang, tay run run.

Cậu chỉ mới 18 tuổi.

Trên chiếc bàn gỗ cũ, vẫn còn khung ảnh cả gia đình đang cười tươi trên boong tàu. Một khoảnh khắc của hạnh phúc – đơn sơ và trọn vẹn. Nhưng thời gian chỉ ban tặng họ một lần. Một lần thôi… rồi cướp đi tất cả.