“Cầm tiền mà thuê chỗ ở tạm đi. Ba ngày thôi. Rồi quay lại. Chị sẽ khóc, nhưng không phải vì đau.”

Chiều hôm đó, trời mưa dầm dề. Chị Mai ôm con bước ra khỏi cánh cổng nhà, lòng lạnh hơn cả cơn gió tháng Bảy. Đứa con gái ba tuổi níu chặt tay mẹ, ánh mắt thơ ngây chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh Khải – chồng chị – đứng trong hiên nhà, bên cạnh là Như, một cô gái trẻ với ánh nhìn đầy thách thức. Không một lời giải thích, không một chút ăn năn. Khải chọn im lặng, để mặc vợ con rời đi.

Chị Mai không khóc. Nỗi đau đã cạn nước mắt từ lâu.

Khi chị vừa bước qua cổng, bất ngờ, cô Như gọi giật lại.

Như dúi vào tay chị một xấp tiền và nói nhỏ:

“Cầm tiền mà thuê chỗ ở tạm đi. Ba ngày thôi. Rồi quay lại. Chị sẽ khóc, nhưng không phải vì đau. Tin tôi.”

Chị Mai không hiểu gì, chỉ nhìn Như bằng ánh mắt lạnh buốt. Nhưng vì con, chị đành cầm lấy.

Ba ngày sau, chị quay lại. Không phải vì hi vọng, mà vì một câu nói chưa có lời giải.

Cánh cổng vẫn mở, nhưng nhà im ắng lạ thường. Chị bước vào, thấy trên bàn phòng khách là một bức thư tay – nét chữ của Như:


“Gửi chị Mai,

Em biết mình đã sai khi chen vào gia đình người khác. Nhưng có những bài học, chỉ khi tự mình va vấp mới ngộ ra được. Em tưởng tình yêu là cướp được – nhưng ba ngày qua, ở cùng anh Khải, em mới hiểu: một người sẵn sàng đuổi vợ con ra khỏi nhà, thì cũng có thể làm thế với bất cứ ai.

Em đã dọn đi sáng nay. Căn nhà này vẫn là của chị. Trong ngăn tủ vẫn còn đủ giấy tờ – em không đụng gì đến. Em chỉ muốn trả lại mọi thứ. Và xin lỗi.

Em mong chị bắt đầu lại, không vì anh ấy – mà vì chính chị và con.”


Chị Mai đứng lặng. Không phải vì bất ngờ – mà vì cảm giác kỳ lạ trong lòng: thanh thản.

Phía sau lưng chị, có tiếng chân nhỏ chạy tới – con gái chị cười vang:

“Mẹ ơi, nhà mình lại sáng rồi nè!”

Chị Mai cúi xuống, ôm chầm lấy con. Mắt cay, nhưng môi nở nụ cười.

Không phải nụ cười chiến thắng, càng không phải hả hê. Mà là nụ cười của người vừa bước qua giông bão – và biết chắc, từ đây, mình sẽ không còn sợ nữa.