Cơn giông kéo đến bất ngờ. Mây đen từ phía đảo Bàn Chân ùn ùn đổ về, quất ràn rạt xuống mặt vịnh Hạ Long như từng nhát roi dài không thương tiếc. Hành khách trên tàu không ai kịp trở tay. Chiếc tàu du lịch cỡ nhỏ – chở theo 22 con người – đang bon bon giữa hành trình tham quan các hang động thì chao nghiêng, rồi trong tích tắc, lật úp.

Mọi thứ vỡ tung.

Tiếng la hét, tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn gọi nhau thất thanh hòa lẫn trong tiếng sóng đập ràn rạt. Một vài chiếc áo phao rơi ra, vài người may mắn bám được. Còn lại, biển xanh cuốn tất cả vào lòng nó như một cơn ác mộng không báo trước.


Sau cú va chạm đầu tiên, ông Lê Văn Sinh choàng tỉnh trong nước lạnh. Ông cố gắng ngoi lên mặt nước, tay quờ quạng trong vô thức. Trong làn nước đục ngầu và những mảnh vỡ của con tàu, ông chạm được vào một chiếc ghế gỗ dài – loại ghế người ta thường đặt ngoài boong cho du khách ngồi ngắm cảnh.

Ông bám lấy nó, run rẩy.

Không lâu sau, ba người đàn ông khác cũng bơi tới – không ai quen ai. Chỉ gật đầu lia lịa trong mưa gió, như thể xác nhận một điều duy nhất: “Còn sống là còn hy vọng.”

Một người trẻ nhất, tên Quân, khoảng hơn ba mươi, bám ở đầu ghế. Một người béo mập, thở hồng hộc tên Tính, tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại không còn hoạt động. Người còn lại – ông Huy – khoảng năm mươi, mặt trắng bệch, đang run như cầy sấy.

Cả bốn người bấu lấy chiếc ghế, mặc sóng xô, mặc mưa gào. Thỉnh thoảng, họ cố gắng nhìn quanh, tìm kiếm xem ai còn trồi lên mặt nước. Nhưng xung quanh chỉ là biển – xanh ngắt, lạnh lẽo và vô cảm.


Bốn tiếng trôi qua.

Tay ông Sinh tê cứng. Mắt ông hoa lên từng cơn. Trong đầu ông, mọi thứ như quay chậm lại, từng ký ức về vợ, về nhà, và… về thằng Huy – con trai duy nhất của ông – vừa thi xong THPT, được thưởng một chuyến du lịch đầu đời cùng bố.

Ông từng nhìn thấy nó cười tươi lắm, lúc cả hai đứng trên boong tàu chụp ảnh cùng nhau. Ông vẫn nhớ cảm giác gió vịnh thổi tung mái tóc nó, và cái cách nó chồm tới ôm vai ông:

“Bố nhìn vào máy nhé! Cười lên nào!”

Giờ thì, ông không thấy nó đâu cả.

Ngón tay ông dần trượt khỏi thành ghế. Không phải vì sóng mạnh, mà vì sức ông không còn nữa. Cái lạnh đã ngấm tới tim. Bên tai ông, tiếng gió rít dần lùi xa, chỉ còn lại tiếng lòng mình vang lên từng nhịp thoi thóp.

Ông biết mình không thể bám thêm.

Ông ngước nhìn ba người bên cạnh – những người xa lạ nhưng giờ đây như ruột thịt. Giọng ông khàn đục, ngắt quãng:

“Tên tôi là Lê Văn Sinh… năm nay năm mươi ba tuổi… quê Yên Trị, Ý Yên, Nam Định… Nếu mấy chú… còn sống… mà tìm thấy con trai tôi – Lê Văn Huy, thì… nhắn giúp bố nó… bố xin lỗi… bố không giữ lời hứa đưa con về nhà an toàn…”

Một khoảng lặng đau đớn.

“Nếu… nó còn sống… nhờ các chú… nhắn nó… hãy sống tiếp… đừng oán trách biển… vì… bố cũng từng yêu… biển lắm…”

Và rồi ông buông tay. Cơ thể ông lặng lẽ chìm xuống, như một cánh chim gãy cánh rơi vào lòng đại dương.

Ba người còn lại gào lên:

“Bác ơi! Không! Bác Sinh ơi!”

Nhưng vô ích.


Hai tiếng sau, ca nô cứu hộ xuất hiện. Ba người được vớt lên trong tình trạng hôn mê. Riêng ông Sinh – không ai tìm thấy.

Một ngày sau, đội cứu hộ tìm được thêm bảy thi thể nữa, trong đó có cả thi thể một cậu thanh niên mặc áo phao – trên cổ vẫn đeo máy ảnh. Trong máy còn lưu bức ảnh chụp bố và con trai trên boong tàu – người cha cười hiền, tay vẫn đặt lên vai con trai mình.

Không ai liên lạc được người thân cậu bé, nhưng nhờ thông tin từ những người sống sót, một tình nguyện viên sau đó đã tìm về tận Nam Định – trao tận tay gia đình nạn nhân chiếc máy ảnh và lời nhắn cuối cùng:

“Bố xin lỗi con… Nếu con còn sống, hãy sống tiếp phần đời của bố…”

Nhưng con trai ông – Lê Văn Huy – cũng đã không qua khỏi. Thi thể hai cha con sau đó được đưa về quê trong cùng một ngày.


Ngày đưa tang, trời không mưa, nhưng gió thổi ào ào trên cánh đồng làng. Người ta nói đó là gió từ vịnh Hạ Long thổi về – mang theo lời nhắn của người cha lặng lẽ đã chọn nhường sự sống cho người khác.

Giữa chiếc bàn thờ đơn sơ đặt giữa sân, bức ảnh hai cha con chụp trên boong tàu được phóng to, treo trang trọng.

Cả làng đều đến tiễn.

Không ai nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ. Nhưng ai cũng biết, có những cái chết không vô nghĩa – như một ngọn đèn nhỏ thắp lên giữa biển đêm, để nhắc con người rằng: tình phụ tử, dẫu giữa đại dương mênh mông, vẫn không bao giờ lạc mất.