Sáng hôm đó, sương vẫn còn giăng mờ khắp triền núi. Ba anh em lục tục thức dậy từ tinh mơ. Chuối đã được chặt từ hôm trước, bó gọn thành từng nải xanh căng, xếp ngay ngắn trong những chiếc quang gánh. Người anh cả vai gầy nhưng cứng rắn, người em giữa nhanh nhẹn, còn cậu út chỉ mới mười tám tuổi, nụ cười vẫn hồn nhiên. Họ vừa đi vừa cười đùa, trong lòng ấm áp bởi nghĩ đến bữa cơm tối nay có thêm thịt cá, thêm ít gạo trắng thay cho cơm độn khoai sắn.

Chợ biên giới Việt – Lào dần hiện ra dưới chân núi. Tiếng người nói cười, tiếng mua bán rộn ràng vang vọng. Ba anh em nhìn nhau, lòng đầy hi vọng. Họ tin những nải chuối vàng tươi, trồng bằng mồ hôi của cả nhà, sẽ đổi được vài đồng tiền đủ để mua thức ăn, thuốc men cho mẹ già đang đau yếu.

Nhưng số phận đôi khi nghiệt ngã đến mức không kịp cho người ta thở.
Một tiếng gầm rú bất thường vang lên. Từ xa, chiếc xe tải lớn loạng choạng lao tới, mất kiểm soát. Tiếng người hô hoán, tiếng chạy tán loạn. Ba anh em chỉ kịp ngoái nhìn, chưa kịp rời quang gánh trên vai thì chiếc xe như con thú dữ ập đến. Trong khoảnh khắc, cả khu chợ chìm trong tiếng gào thét, chuối văng tung tóe khắp mặt đường, máu hòa cùng bùn đất.

Tin dữ truyền về bản nhanh như gió. Ngôi nhà nhỏ trên sườn núi vang lên tiếng khóc xé lòng. Người mẹ tóc bạc ngã quỵ, đôi mắt mờ đục không còn nước mắt. Hàng xóm, bà con khắp làng lặng lẽ kéo đến.

Ba chiếc quan tài mộc xếp liền nhau trong căn nhà vách nứa. Khói hương nghi ngút, tiếng kèn ai oán, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp thung lũng. Cả bản nghẹn ngào, chẳng ai cầm được nước mắt trước cảnh ba anh em cùng một lúc ra đi, bỏ lại mẹ già bơ vơ, bỏ lại những luống chuối còn xanh ngắt ngoài nương.

Ba chiếc quan tài mộc xếp liền nhau trong căn nhà vách nứa. Khói hương nghi ngút, tiếng kèn ai oán, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp thung lũng. Núi rừng như lặng im, gió cũng ngừng thổi, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của người mẹ già tóc bạc phơ, run rẩy bên di ảnh con.

Tang thương phủ kín bản làng. Nhưng rồi, sau những ngày dài nặng nề, bà con khắp nơi bắt đầu cùng nhau đứng dậy. Họ gom góp tiền bạc, người góp gạo, người mang thuốc, thay nhau đến an ủi, chăm sóc người mẹ già. Không ai bảo ai, cả bản nguyện sẽ là chỗ dựa để bà sống tiếp những năm tháng còn lại.

Chính quyền xã cũng họp bàn, quyết định dời khu chợ ra khỏi đoạn đường hiểm trở. Một khu chợ mới được dựng lên nơi bằng phẳng, an toàn hơn, để không còn những tai nạn thương tâm lặp lại. Người dân mỗi lần đi chợ, nhìn hàng chuối xanh lại nhớ đến ba anh em xấu số, nhưng cũng nhắc nhau sống tử tế và đoàn kết hơn.

Trong căn nhà nhỏ, người mẹ già vẫn ngày ngày ra trước hiên thắp nén hương, mắt đăm đăm nhìn về phía chợ cũ. Nỗi đau không thể nguôi, nhưng bà còn có cả bản làng chở che. Giữa mất mát, một sợi dây yêu thương âm thầm nối lại, để từ đau thương mọc lên mầm hi vọng.