Tôi và mẹ chồng, hai người phụ nữ sống chung dưới một mái nhà nhưng lòng luôn cách xa vạn dặm. Mối quan hệ của chúng tôi chẳng khác gì hai đường thẳng song song, không bao giờ có điểm chung. Chồng tôi đi làm ăn xa, nhà ngoại thì ở một tỉnh lẻ cách đây hàng trăm cây số. Thế nên, dù không muốn, tôi vẫn phải gửi hai đứa con cho bà mỗi khi đi làm. Mỗi lần dắt hai đứa nhỏ sang, lòng tôi nặng trĩu, như bước trên một sợi dây mong manh giữa sự bất an và nỗi lo âu.
Hôm ấy, trời mưa tầm tã từ sáng sớm. Tôi dắt tay thằng Tít, thằng Sún đi trên con đường ngập nước, cái lạnh thấm vào từng thớ thịt. Vừa đến nhà, tôi thấy mẹ chồng ngồi trên ghế bành, mắt dán chặt vào màn hình tivi. Bà mặc một cái áo len dày cộm, tay cầm ly trà nóng, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì.
“Mẹ ơi, con gửi hai cháu nhờ mẹ trông hộ,” tôi nói, giọng run run vì lạnh.
Bà không quay đầu lại, mắt vẫn dán vào màn hình, chỉ thủng thẳng nói: “Tôi bận, cho chúng nó tự chơi với nhau đi.”
Tôi sững lại, như có ai đó đổ một gáo nước lạnh vào người. “Mẹ… con bận đi làm, nhà lại có nhiều đồ nguy hiểm… mẹ trông giúp con vài tiếng thôi,” tôi tha thiết.
Bà gằn giọng, giọng nói đầy vẻ khó chịu. “Bọn nó lớn rồi, tự chơi với nhau được. Cả ngày bà phải dọn dẹp, nấu cơm, không có thời gian mà chạy theo bọn nó!”
Tôi nghẹn lời, cổ họng đắng nghét. Tôi nhìn sang hai con, thằng Tít mắt tròn xoe, ngây thơ nhìn tôi, thằng Sún bé xíu bám chặt vào chân tôi. “Thôi được,” tôi nói, cố nén giọt nước mắt, “thế con để hai cháu trong nhà chơi nhé. Mẹ nhớ để mắt tới chúng nó.”
Bà vẫn không quay lại, chỉ lạnh lùng đáp: “Tùy cô. Cô đi làm đi, đừng có làm phiền tôi nữa.”
Tôi rời đi, lòng đầy bất an. Cả ngày làm việc, tim tôi như có lửa đốt, không tài nào tập trung nổi. Tôi cứ hình dung cảnh hai con chơi đùa, và mẹ chồng nhìn chúng với ánh mắt đầy ân cần. Tôi tự trấn an mình, bà là bà nội của chúng, bà không thể vô tâm đến mức ấy.
Chiều hôm đó, trời vẫn mưa. Khi tôi về, cổng nhà im ắng. Tôi bước vào, thấy mẹ chồng vẫn ngồi trên ghế, tay cầm chiếc điều khiển, xem một bộ phim truyền hình. Tôi thấy bà bật khóc nức nở, nhưng không phải vì hai đứa con tôi.
“Mẹ ơi, Tít và Sún đâu?” tôi hỏi.
Bà giật mình quay lại, đôi mắt đỏ hoe: “Đâu?”
“Tít và Sún đâu?” tôi gào lên, chạy vào nhà tìm.
Tôi chạy khắp nhà, rồi ra sân sau. Một cái ao nhỏ vừa mới được đào để nuôi cá cảnh, nhưng vì trời mưa nên đã đầy ắp nước. Tôi thấy hai chiếc dép nhỏ, một chiếc màu xanh, một chiếc màu vàng, trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Tim tôi như ngừng đập. Tôi lao xuống, nước ngập đến đầu gối. Tôi thấy thằng Tít, thằng Sún, hai đứa con của tôi, nằm bất động dưới đáy ao.
Tôi gào lên, tiếng khóc nghẹn ngào, xé tan không gian tĩnh lặng. Mẹ chồng tôi chạy ra, bà cũng sững sờ. Bà nhìn tôi, rồi nhìn hai đứa cháu, đôi mắt vô hồn. “Sao lại thế này? Bà… bà tưởng chúng nó tự chơi với nhau được cơ mà,” bà nói, giọng run rẩy.
“Bà… bà đã làm gì?” tôi gào lên, ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt hòa với nước mưa. “Tôi đã nhờ bà trông chúng nó. Tại sao… tại sao bà lại để chúng nó một mình?”
“Bà… bà chỉ… chỉ xem tivi thôi mà,” bà lắp bắp, khuôn mặt tái mét.
Tôi nhìn bà, đôi mắt đầy hận thù. Tôi đã biết bà không yêu quý tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ bà có thể vô tâm đến mức này. Bà có thể đã cứu chúng, bà có thể đã gọi người đến giúp, nhưng bà không làm. Bà đã để mặc chúng, vì một bộ phim vô nghĩa, vì sự vô tâm đến tàn nhẫn.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt. Nước mưa rơi xuống, rửa trôi đi tất cả, nhưng không thể xóa đi nỗi đau, nỗi ân hận, và sự hận thù trong lòng tôi. Tôi không thể tha thứ cho bà, cũng không thể tha thứ cho chính mình. Tôi đã tin bà, tôi đã trao hai đứa con của tôi cho bà, và giờ đây, tôi đã mất đi tất cả.
News
Lương Thế Thành nói đúng 6 chữ khi vợ Thúy Diễm bị lan truyền ảnh h;;ô;n sao nam kém tuổi
Trong bài viết đăng tải trên trang cá nhân, Thúy Diễm cho biết rất buồn khi nhận về những lời…
Chính thức thay đổi bảng tính tuổi nghỉ hưu của giáo viên từ năm 2026
Từ năm 2026, tuổi nghỉ hưu của giáo viên sẽ được tính theo lộ trình mới, dựa trên quy định tại…
Cả thế giới đều minh oan cho Bích Tuyền
Trong suốt thời gian qua, Bích Tuyền không ít lần trở thành tâm điểm bàn tán của người hâm mộ…
B;ắ;t GĐ Công ty mua bán điện EVN rồi trời ơi: Tội này quá nặng, chỉ khổ người dân thôi
Ông Nguyễn Danh Sơn, Giám đốc Công ty mua bán điện bị bắt với cáo buộc lợi dụng chức vụ…
Gửi 2 con cho bà nội để đi làm, 2h chiều nóng ruột quá chạy về kiểm tra thì tôi ngất lịm thấy cảnh tượng trong bếp
Mẹ chồng chỉ yêu quý cháu ngoại, hờ hững cháu nội. mỗi lần 2 đứa con tôi sang bà, bà…
B;ă;t giám đốc Công ty mua bán điện của Tập đoàn EVN, lần này đi lâu rồi, bao nhiêu tiền của người dân
Ông Nguyễn Danh Sơn, Giám đốc Công ty mua bán điện bị bắt với cáo buộc lợi dụng chức vụ…
End of content
No more pages to load