Mười lăm năm trước, tôi lấy chồng. Lúc đó, cả hai chúng tôi đều vừa mới tốt nghiệp, tay trắng, chưa có gì ngoài tình yêu và hai tấm bằng đại học còn thơm mùi mực in.
Tôi từng mơ trở thành nhà báo. Tôi thích viết, thích nghe người khác kể chuyện đời rồi kể lại bằng giọng của mình. Nhưng nghề viết thời ấy bạc bẽo – làm công ăn lương, cả tháng không đủ tiền thuê nhà. Trong khi đó, anh – chồng tôi – lại có chí lớn. Anh muốn học cao học, rồi học tiếp tiến sĩ, rồi nghiên cứu, rồi đi nước ngoài. Anh bảo:
“Một người phải vươn lên để cả hai có tương lai.”
Tôi tin.
Tôi gác lại ước mơ, xin nghỉ làm. Theo người cô họ đi bán cá ngoài chợ Long Biên. Những ngày mùa đông, 2 giờ sáng tôi đã có mặt ở chợ đầu mối. Tay ngâm nước lạnh, người tanh nồng mùi cá, tôi chỉ kịp ăn tạm chiếc bánh mì nguội để kịp buổi giao hàng đầu ngày. Tôi làm, để anh được học. Tôi nuôi anh – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Rồi anh tốt nghiệp thạc sĩ. Rồi tiến sĩ. Tôi vừa sinh con được hơn một năm, tưởng đâu bắt đầu được an nhàn đôi chút. Nhưng rồi, anh nói được một suất đi theo dự án ở nước ngoài, vài năm là cùng. Tôi mừng thay cho anh. Tôi nghĩ mình sắp được đền đáp. Tôi tưởng tượng viễn cảnh chồng công thành danh toại, vợ ở nhà lo con cái, rồi sau này sẽ cùng nhau mở trung tâm nghiên cứu, dạy học…
Nhưng anh đi rồi… là đi biệt.
Chỉ đúng một lần, anh gọi điện về. Giọng đều đều, không cảm xúc:
“Anh phải đi xa… Chưa biết khi nào về. Có lẽ rất lâu. Em cứ đơn phương ly hôn đi, đừng chờ. Chờ anh… chỉ tội em.”
Tôi chết đứng. Nhưng vẫn gật đầu.
Tôi ký đơn. Không khóc. Không đòi chu cấp. Không đòi phân chia tài sản – vì chúng tôi chẳng có gì để chia. Tất cả tôi đã dốc vào học phí, tiền nhà, tiền ăn… khi anh còn ở lại.
5 năm sau, tôi không còn là tôi của ngày xưa.
Từ cô gái bán cá ngoài chợ, tôi đã thành bà chủ của chuỗi hải sản sạch ở Hà Nội. Tôi bán từ online đến siêu thị, xuất cả đơn hàng đi nước ngoài. Tôi không học được bằng cấp như anh, nhưng tôi giỏi sổ sách, nhanh nhạy, thật thà và giữ chữ tín. Tôi làm từ 4h sáng đến 11h đêm. Có lúc gục xuống ngủ luôn trong xưởng. Nhưng tôi sống – và sống tử tế.
Con tôi lên tám. Khôi ngô, thông minh, học giỏi và luôn nói một câu khiến tôi nghẹn ngào:
“Con không có bố, nhưng con có mẹ giỏi hơn cả bố.”
Rồi một ngày, tôi tình cờ gặp lại anh.
Trên đường Lê Duẩn. Tôi đang dắt con đi học về. Anh từ chiếc xe hơi đắt tiền bước xuống. Bên cạnh là một bé trai tầm tuổi con tôi, đang nắm chặt tay anh và gọi rõ to:
“Bố ơi, con muốn ăn kem!”
Tôi khựng lại.
Anh cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt sững sờ, chần chừ, rồi nở một nụ cười cố tỏ ra thân thiện:
“Lâu rồi… không gặp. Em dạo này khỏe chứ?”
Tôi nhìn anh, chỉ một thoáng, rồi quay sang con:
“Chúng ta về thôi con.”
Nhưng chưa kịp rời đi, một người phụ nữ bước xuống từ xe. Cô ấy đẹp, sang trọng, ăn mặc tinh tế – rõ ràng không phải kiểu người thuộc về thế giới chợ cá của tôi ngày trước. Cô ta nắm tay con, rồi bất giác nhìn tôi, nhìn anh – và im bặt.
Tôi quay đi. Nhưng ngay sau đó, một cú điện thoại từ một người quen cũ khiến mọi chuyện bung ra.
Hóa ra, người phụ nữ đó là vợ của anh – con gái của sếp nơi anh làm việc ở nước ngoài. Anh theo cô ta khi còn là trợ lý nghiên cứu, rồi bám luôn mối quan hệ ấy để thăng tiến. Nhưng anh chưa từng nói mình từng có vợ và con ở Việt Nam. Chỉ đến khi gặp tôi giữa đường hôm đó – đúng lúc cô ta đi cùng – mọi thứ vỡ tung.
Người ta bảo hôm đó, cô vợ không nói gì, chỉ lặng lẽ lên xe. Tối về, cô ta thuê người điều tra toàn bộ quá khứ của anh. Rồi… một tuần sau, anh bị đuổi ra khỏi nhà. Mất việc. Bị công ty cắt hợp đồng. Gia đình vợ thì từ mặt.
Anh nhắn tin cho tôi sau nhiều năm im lặng:
“Anh sai rồi. Cho anh gặp con được không?”
Tôi đọc, rồi xóa.
Tôi không cần một lời xin lỗi. Tôi càng không muốn con tôi bị nhấn chìm trong thứ bóng tối mà chính anh tạo ra. Với tôi, chuyện cũ đã chết. Người phản bội đã bị cuộc đời trừng phạt – đúng cách, đúng lúc.
Còn tôi, tôi vẫn là mẹ. Vẫn là sếp. Vẫn là người từng đứng sau, nhưng giờ đã vươn lên.
Không nhờ ai.
Không cần ai.
Không đợi ai cả.
News
Nghe lời bố dặn: Con hãy cố gắng giữ nhịp thở đều, bám vào bất cứ cái gì nổi trên mặt nước… Bố sẽ bơi sau ngay…
Sáng hôm đó, Vịnh Hạ Long khoác lên mình vẻ đẹp yên bình đến mê hoặc. Trời trong vắt, nắng…
4 người đàn ông xa lạ cùng nhau giành giật sự sống trên chiếc ghế gỗ lênh đênh trên biển
Cơn giông kéo đến bất ngờ. Mây đen từ phía đảo Bàn Chân ùn ùn đổ về, quất ràn rạt…
Chuyến đi định mệnh khiến gia đình 5 người chỉ còn cậu con trai duy nhất trở về
Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng…
Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi đó là lần cuối
Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng…
Gia đình 4 người mất vì l;ậ;t tàu: Mẹ mắc UT, cả nhà du lịch mừng con vào đại học, giờ chỉ còn đúng cậu bé trở về
Bà Ng. bị ung thư nên gia cảnh khó khăn, không ngờ chuyến du lịch hiếm hoi của cả nhà…
Ông bà đưa 2 cháu đi du lịch cùng hội bạn, ai ngờ đó là chuyến đi cuối cùng
Cuối tuần đầu tháng Tám, cả đoàn hơn ba chục người từ Hà Nội háo hức kéo nhau xuống Hạ…
End of content
No more pages to load