Từng oà khóc vì trang điểm ‘vừa già, vừa xấu’ trên màn ảnh, nữ NSND Thuý Hường không ngờ được khán giả yêu mến ở liên hoan phim tại Pháp.

Ra mắt năm 1995, Thương nhớ đồng quê – bộ phim chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, do NSND Đặng Nhật Minh làm đạo diễn.

Không chỉ thành công vang dội trong nước, bộ phim còn xuất hiện tại hơn 60 liên hoan phim quốc tế như Busan (Hàn Quốc), Toronto (Canada), Chicago (Mỹ) và thu về nhiều giải thưởng danh giá. Tính đến thập niên đầu tiên của thế kỷ XXI, đây là bộ phim Việt Nam có số lần tham dự liên hoan phim quốc tế nhiều nhất.

Bối cảnh của Thương nhớ đồng quê được đặt vào những năm 1980 – giai đoạn Việt Nam chuyển mình sau chiến tranh với bao thách thức về kinh tế và xã hội, nơi sự chênh lệch giữa thành thị và nông thôn ngày càng lộ rõ. Một trong những nhân vật để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng khán giả là chị Ngữ do NSND Thuý Hường thể hiện.
NSND Thuý Hường vào vai chị Ngữ trong bộ phim "Thương nhớ đồng quê".

NSND Thuý Hường vào vai chị Ngữ trong bộ phim “Thương nhớ đồng quê”.

Ít ai biết rằng vai diễn này lại đến từ một khoảnh khắc “kỳ lạ” khi đạo diễn Đặng Nhật Minh lần đầu đến nhà NSND Thuý Hường. Theo thói quen tiếp khách của người Quan họ, chị diện áo đẹp, trang điểm kỹ lưỡng. Thế nhưng đạo diễn lại buông một câu: “Thúy Hường ơi, em có thể đi rửa mặt được không?”.

Ngạc nhiên, nhưng Thúy Hường vẫn làm theo. Sau khi rửa mặt, mặc áo nâu bà ba, ông Đặng Nhật Minh xúc động ôm chầm lấy chị: “Ôi, cô Ngữ của tôi đây rồi!”. Trước đó, đạo diễn đã thử qua nhiều diễn viên nhưng không tìm được nhân vật nào phù hợp. Với ánh nhìn tinh tường, ông thấy ở Thúy Hường sự gần gũi, mộc mạc và nội tâm – những yếu tố mà chính chị cũng thừa nhận: “Tôi có cảm giác cô Ngữ chính là mình, vì cũng sinh ra và lớn lên ở đồng quê”.

Lần đầu đứng trước ống kính, nghệ sĩ không chuyên Thúy Hường choáng váng. Chị được trang điểm để trông già và lam lũ hơn tuổi thật, phấn đen hai má, môi tô thâm. “Tự dưng nhìn mình trong gương thấy xấu quá, tôi bật khóc”,chị nói và cho biết, cũng nhờ sự chân thật ấy, chị hòa nhập hoàn hảo vào nhân vật – người phụ nữ quê chịu nhiều đè nén, tủi hờn và khát khao hạnh phúc.