“Em là tất cả của anh, sao giờ em lại b::ỏ anh đi rồi, vợ ơi…”

 

Mọi thứ thật quá đ::ột ng:::ột. Cứ nghĩ là chỉ còn một tháng nữa thôi là con sẽ chào đời, là chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con, đón nhận những niềm vui mới. Nhưng giờ, anh chỉ còn lại nỗi đ::au đ::ớn không thể tả nổi.

 

Đó là một buổi sáng bình yên, em vẫn nắm lấy tay anh, cái bụng bầu tròn xoe, ánh mắt hiền hòa và lời nói ngọt ngào:

 

— “Anh đi làm đi, trưa em ra chợ bán chuối một lát rồi về nấu cơm cho anh nhé.”

 

Những câu nói bình dị như vậy, anh nghe mỗi ngày rồi, nhưng sao hôm nay lại thấy chúng như lời trăn trối. Anh dặn em, cái bụng to quá rồi, ra ngoài nắng mệt lắm, sao không nghỉ ngơi một chút cho khỏe. Nhưng em chỉ cười, bảo rằng vài đồng nữa để mua tã, sữa cho con cũng đỡ lo.

 

“Anh yên tâm đi, em khỏe mà, một lát thôi.”

 

Ai ngờ, câu nói ấy… là lần cuối cùng anh nghe được từ em.

 

Anh đang làm thì bất ngờ nhận cuộc gọi dồn dập, giọng người hàng xóm khản đặc qua điện thoại họ bảo là…

 

Anh đang làm thì bất ngờ nhận cuộc gọi dồn dập, giọng người hàng xóm khản đặc qua điện thoại:

 

— “Anh ơi, vợ anh bị xe tải đâm ngoài chợ chuối rồi! Mày ra nhanh đi!”

 

Cái tin ấy như sét đánh ngang tai, người anh run lên, tai ù đi, chân không thể bước nổi. Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên mờ đi, anh vứt tất cả công việc, lao vội ra đường mà chẳng kịp nghĩ gì.

 

Vừa tới đầu chợ, anh thấy mọi người bu lại, mặt mũi tái mét. Mọi thứ như tan vỡ trước mắt anh, giữa đường, chuối văng tứ tung, tiền lẻ vương vãi trên mặt đất. Và rồi… anh nhìn thấy em.

 

Vợ anh, người anh yêu thương nhất trong đời, nằm bất động giữa dòng người, mặt mũi trắng bệch, máu từ vết thương rỉ ra, hòa lẫn với bụi đường và những đống chuối vỡ. Đau đớn như muốn xé tan trái tim anh. Chân anh như không còn sức đứng vững, anh quỳ xuống bên em, nước mắt không ngừng rơi, giọng anh nghẹn lại trong cổ họng.

 

Anh đã hy vọng em sẽ tỉnh lại, nhưng chẳng có phép màu nào đến. Thứ duy nhất anh có thể làm là ôm chặt em, nghe thấy tiếng nhịp tim em dần dần yếu đi, và trong giây phút ấy, anh biết rằng… em đã ra đi.

 

Anh không kịp nói lời yêu thương lần cuối, không kịp nắm tay em đi qua cái ngưỡng cửa này. Em đã ra đi, khi chỉ còn một tháng nữa là con ra đời, khi chỉ còn vài ngày nữa là chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Giờ đây, anh phải làm sao?