Tôi 28 tuổi, làm trong ngành quảng cáo, thu nhập ổn định. Hai năm trước, tôi quen một cô gái làm cùng công ty – xinh đẹp, khéo ăn nói, lại rất hiểu chuyện. Sau vài tháng, chúng tôi thành đôi. Ba tháng sau, cô ấy mới kể thật: là mẹ đơn thân, có con trai đang ở với ông bà ngoại. Cô ấy bảo, sai lầm trong quá khứ, mong tôi hiểu. Tôi không thấy đó là vấn đề, thậm chí thương cô ấy hơn.

Tôi yêu cô ấy thật lòng. Đi đâu cũng lo cho cô ấy từ váy áo, son phấn đến cả điện thoại mới. Những món trang sức cô ấy đeo đều do tôi tặng. Bạn bè bảo tôi m::ê m::uội, nhưng tôi nghĩ: người ta kh::ổ rồi, mình nên bù đắp.

Đến Tết, tôi về quê cô ấy chơi lần hai. Lần đầu tôi về chỉ ở lại ăn bữa cơm. Lần này, tôi ở lại hai ngày. Mọi chuyện đang bình thường cho đến khi bố mẹ cô ấy kéo tôi ra nói chuyện. Nội dung chính: vay tôi 400 triệu đồng để “ch:uộc lại miếng đất ông bà để lại”. Họ hứa sẽ trả dần, và nếu cưới thì đất sẽ đứng tên bạn gái tôi.

Tôi choáng váng.

Tối hôm đó, tôi kéo bạn gái ra hỏi. Cô ấy diễn rất đạt, tỏ ra bất ngờ, bảo không biết bố mẹ lại nói chuyện đó. Nhưng điều làm tôi sững sờ hơn là câu nói:

“Nếu cưới, đất đó cũng là của em – tức là của chúng ta, mà 400 triệu thì coi như anh đầu tư trước thôi.”

Tôi im lặng cả đêm. Hôm sau, tôi tự đi xem mảnh đất – đúng như lời, nhưng là đất nông nghiệp bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, gần như không có giá trị sinh lời.

Chưa hết, sau chuyến đó, tôi bắt đầu nghi ngờ.

Tôi thuê người điều tra. Kết quả khiến tôi rơi tự do cảm xúc:

Bạn gái tôi không phải mẹ đơn thân, đứa bé không phải con cô ấy. Cô ấy chỉ “mượn” đứa bé của người chị họ để đánh vào lòng trắc ẩn của tôi.
Bố mẹ cô ấy từng vay tiền nhiều người, cũng với lý do “chuộc đất” – cùng một miếng đất.
Cô ấy còn có 3 chiếc thẻ tín dụng đứng tên người yêu cũ, hiện đang nợ hơn 200 triệu.

Cú sốc ấy khiến tôi phải cắt đứt hoàn toàn. Nhẫn, dây chuyền, quà cáp… tôi không đòi lại. Nhưng tôi cảm thấy mình đã mua một bài học bằng tiền, may là chưa mất thêm 400 triệu.