Mẹ ơi…
Con nhớ mẹ nhiều lắm.

Kể từ ngày mẹ rời xa, căn nhà này chẳng còn hơi ấm như trước. Bố đi làm suốt ngày, con ở nhà với dì. Người ta bảo có dì là có thêm một người yêu thương, chăm sóc con, nhưng mẹ ơi… có những lúc con không dám tin đó là sự thật.

Dì bắt con ngồi vào bàn học, nhưng không cho con mở sách ra đọc. Con ngồi đó, nghe tiếng đồng hồ kêu tích tắc mà lòng nặng trĩu. Con ước được học, được làm bài tập như các bạn, nhưng đôi mắt dì lúc nào cũng nghiêm khắc, lạnh lùng.

Rồi mỗi lần bố về, dì lại thay đổi. Dì nói cười, dịu dàng, xoa đầu con như thể thương yêu con lắm. Nhưng mẹ biết không, đó chỉ là vở kịch mà dì đang diễn. Con ngồi im lặng, cắn môi, giả vờ như mình ổn để bố không buồn. Nhưng mẹ ơi… con tủi thân lắm.

Có những đêm con nằm khóc một mình, con thầm gọi: “Mẹ ơi, ở trên đó mẹ có thấy không? Có nghe tiếng con không? Con nhớ vòng tay mẹ, nhớ những bữa cơm mẹ nấu, nhớ cả tiếng mẹ dặn con học bài, ngủ sớm…”

Mẹ ơi, giá như mẹ vẫn còn ở đây, chắc con không phải chịu đựng những điều này. Con chỉ là một đứa trẻ, con đâu có làm gì sai đâu hả mẹ? Con chỉ muốn được học, được sống hồn nhiên, được yêu thương đúng nghĩa.

Nếu một ngày nào đó, con đủ lớn để viết những dòng này gửi cho mẹ, thì có lẽ con cũng đã mạnh mẽ hơn. Nhưng ngay lúc này, mẹ ơi… con chỉ muốn khóc trong vòng tay mẹ, được nghe mẹ nói:
“Con gái à, đừng sợ, mẹ luôn ở đây…”