Tôi mới sinh con được hai tháng. Người còn yếu, chưa hết ở cữ. Vậy mà… chồng tôi ngang nhiên dắt một cô gái lạ mặt về nhà.

Anh ta cười nói tự nhiên:

– Đây là chị Mai, đối tác quan trọng. Em nấu cơm, gọt hoa quả tiếp đãi giúp anh.

Tôi ngước lên nhìn cô ta – váy ngắn cũn cỡn, ngồi vắt chân, thản nhiên nhìn tôi từ đầu tới chân như chủ nhà.

Tôi hỏi nhỏ:

– Đối tác gì mà đến nhà riêng, giờ cơm tối, tay không?

Anh bực:

– Em chỉ ở nhà quanh quẩn, hiểu gì? Anh nói sao thì làm vậy đi!

Tôi nuốt nước mắt, lặng lẽ vào bếp. Một mâm cơm đủ món. Một đĩa xoài chín, nho tươi. Xong, tôi vào phòng, gom ít quần áo cho con.

Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi chỉ nói:

– Cơm em nấu xong rồi. Ăn xong nhớ rửa bát. Tôi về ngoại.

Anh quát lớn:

– Cô thử bước ra khỏi nhà xem!

Tôi bế con đi thẳng. Lần này, không quay đầu.


Sáng hôm sau.

Anh ta hớt hải đến nhà ngoại tôi, quỳ rạp xuống sân.

– Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh ngu dốt. Em với con về đi… anh xin em.

Mẹ tôi nghiêm mặt:

– Vợ con anh vừa sinh chưa đầy 60 ngày mà anh đã phản bội, còn đưa gái về nhà? Giờ ăn nói gì?

Anh ta gào lên:

– Em ấy không phải đối tác gì hết… Là bạn cũ, anh… anh bị mê muội…

Hóa ra tối qua sau khi tôi bỏ đi, “cô đối tác” kia mới lộ mặt thật.

Cô ta say xỉn, đòi mở rượu uống, lôi kéo anh ta lên phòng. Khi anh ta lưỡng lự, cô ta cười khẩy:

– Anh tưởng tôi cần anh thật à? Không có vợ thì anh chẳng còn gì đáng giá. Tôi thích cảm giác được giành giật thôi.

Cô ta bỏ về ngay trong đêm.

Lúc ấy anh ta mới hoảng loạn. Nhà vắng, con không khóc, vợ không còn. Mâm cơm nguội ngắt trên bàn.

Cả đêm không ngủ được, anh hiểu… có lẽ mất rồi là mất thật.