7h sáng, vừa cắm nồi cơm điện, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng gõ cửa phòng, giọng run run nhưng rắn rỏi:
– “Bao giờ thì các con trả vàng cho mẹ đây? Hôm qua bà Năm sang nói vàng lên 134 triệu một cây rồi, mẹ lo mất ăn mất ngủ. Đấy là tiền để lại cho chị con sau này… Mẹ sợ các con quỵt mất thì chết!”

Tôi sững sờ, tay run đến mức làm đổ cả bát canh vừa bê ra. Chồng tôi thì im lặng, mặt căng cứng, không nói nổi một lời.

Mười năm trời tôi gồng gánh, từ việc cơm nước tới việc chăm con, trông mẹ, thậm chí còn phải nấu cả cho chị chồng ăn nhờ, vậy mà giờ lại bị nghi ngờ “ôm vàng bỏ trốn”?

Hóa ra chuyện bắt đầu từ cuối năm ngoái, khi nhà dột nát, vợ chồng tôi bàn nhau sửa sang. Mẹ chồng bất ngờ tiết lộ:
– “Mẹ có để dành được 15 cây từ hồi con gái tới. Tạm cho vay tạm 2 cây để các con xoay sở.”

Chúng tôi rưng rưng cảm kích, hứa chắc nịch sẽ trả, chỉ cần vài năm là được. Nhưng nào ngờ, mới chưa đầy 12 tháng, giá vàng tăng vùn vụt, bà lại quay sang giục giã như thể chúng tôi chiếm đoạt gia sản.

Những ngày sau đó, bầu không khí trong nhà đặc quánh. Đi làm về, tôi bận rộn với bữa tối, con cái học hành, chưa kịp thở thì mẹ chồng lại hỏi:
– “Bao giờ trả vàng cho mẹ? Con gái mẹ lỡ mai này khổ thì sao?”

Càng nghe, tim tôi càng nhói. Một đằng là nỗi tủi thân vì hy sinh bao năm không được ghi nhận. Một đằng là cay đắng khi chị chồng năm nay đã ngoài 50, hai lần đò tan vỡ, chẳng lo được cho bản thân nhưng vẫn là cái cớ để mẹ chồng “cột chặt” vợ chồng tôi.

Đỉnh điểm, một hôm trong bữa cơm, bà thẳng thừng nói:
– “Mẹ nghĩ nên chuyển sổ đỏ sang tên chị con cho chắc, để khỏi bị quỵt.”

Bát cơm trên tay tôi rơi xuống, vỡ tan trên nền gạch. Chồng tôi cũng sững lại, mắt đỏ hoe:
– “Mẹ… chúng con ở cùng mẹ bao năm nay, ăn ở thế nào mà mẹ nói câu đó? Con là con ruột của mẹ cơ mà…”

Không khí bữa cơm nặng nề đến nghẹt thở.

Đêm đó, tôi ôm con vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi. Tự hỏi: mười năm trời gánh vác, đến cuối cùng mình là gì trong căn nhà này? Một nàng dâu không bao giờ được tin tưởng, hay chỉ là “kẻ giữ hộ vàng” để rồi một ngày bị hắt hủi?

Người ta nói “của để dành là để giữ tình thân”, nhưng ở nhà tôi, 13 cây vàng lại đang biến thành hố sâu ngăn cách mẹ – con, chồng – vợ.

Đỉnh điểm của mọi chuyện là vào một buổi chiều cuối tuần. Tôi đi chợ về, tay xách nặng, vừa bước vào sân đã nghe tiếng mẹ chồng thì thầm trong điện thoại:

– “Ừ… chị yên tâm, mẹ giữ hộ 13 cây cho chắc, mai mốt sang tên đất rồi đưa lại. Chứ để vợ chồng nó giữ, nhỡ tiêu hết thì lấy đâu mà phòng thân…”

Tôi chết lặng. Thì ra chị chồng mới là người giật dây tất cả. Những lời giục giã, nghi ngờ, cả ý định sang tên sổ đỏ… đều từ miệng chị mà ra.

Đêm ấy, tôi lặng lẽ kể lại cho chồng nghe. Anh bần thần ngồi im, rồi bất ngờ thốt lên:
– “Anh biết. Anh nghe loáng thoáng lâu rồi… Nhưng không dám nói với em, sợ em tổn thương. Mẹ tin chị quá mức, từ xưa đến nay vẫn thế. Cái gì tốt cũng dành cho chị, còn anh… luôn chỉ là đứa con để nhờ cậy.”

Giọng anh nghẹn lại, mắt rưng rưng. Tôi chưa bao giờ thấy chồng yếu đuối như vậy. Hoá ra, không chỉ tôi mà cả anh cũng mang một vết thương sâu trong lòng.

Vài hôm sau, khi cả nhà đang ăn cơm, chị chồng bất ngờ xuất hiện. Chị cười nói ngọt ngào, nhưng vừa ngồi xuống đã lạnh lùng:
– “Mẹ cho em vay vàng thì em trả đi, chị cần số tiền ấy. Mẹ già rồi, có chuyện gì chị lo hết chứ đâu phải em.”

Câu nói như lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi định cãi lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì chồng tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng bật dậy:
– “Đủ rồi! Mẹ giữ vàng bao nhiêu năm nay, chị phá của hết lần này đến lần khác, giờ còn muốn bòn rút cả hạnh phúc của em? Em không trả! Vàng đó mẹ cứ coi như cho chị hết đi, nhưng từ nay đừng ai nghĩ sẽ còn chỗ trong căn nhà này nữa!”

Mẹ chồng sững sờ, chị chồng tím tái mặt. Cả mâm cơm im phăng phắc, chỉ còn tiếng con tôi khóc thét vì hoảng sợ.

Đêm đó, vợ chồng tôi ngồi bên nhau, im lặng rất lâu. Anh ôm lấy tôi, thì thầm:
– “Tiền có thể kiếm lại. Nhưng nếu còn tiếp tục, chúng ta sẽ mất cả gia đình này. Anh chọn em, chọn con. Vàng bạc, anh không cần.”

Tôi gục đầu vào vai anh, nước mắt tuôn rơi. Ngoài kia, gió thổi lạnh buốt, còn trong lòng tôi, một phần vừa nhẹ nhõm, một phần lại se sắt:

 Vàng rốt cuộc chỉ là cái cớ. Cái đáng sợ nhất không phải mất tiền, mà là mất đi niềm tin và tình thân.

Sau bữa cơm hôm ấy, tôi tưởng mọi chuyện sẽ lắng xuống. Nhưng không…

Một tuần sau, trong lúc cả nhà đang ngủ, tiếng leng keng đập phá ngoài sân làm tôi choàng tỉnh. Vội chạy ra, tôi chết sững: chị chồng thuê thợ đến đào móng nhà, miệng la lối:

– “Mẹ bảo vàng chôn trong vườn, tôi có quyền lấy! Vàng của mẹ tôi chứ đâu phải của chúng mày!”

Mẹ chồng run rẩy, hét lên:
– “Tao có chôn gì đâu! Tất cả tao cất trong tủ sắt trên gác kìa, đừng có điên!”

Cả xóm ùa ra xem, người chỉ trỏ, bàn tán. Cảnh tượng hỗn loạn, nhục nhã chưa từng có.

Chồng tôi lao ra giữ chị lại, hai anh em giằng co, cuối cùng công an phường phải đến can thiệp. Vàng được niêm phong mang về trụ sở, đợi giải quyết tranh chấp.

Đêm ấy, mẹ chồng ngồi thẫn thờ trong phòng, đôi mắt vô hồn. Bà thều thào:
– “Có lẽ mẹ sai… Giữ vàng cả đời, tưởng để lại cho con cái mà sum vầy… Ai ngờ lại thành mầm họa…”

Nói xong, bà ngã vật ra, cơn tai biến quật ngã ngay trong căn nhà đang ngổn ngang vì cuộc tranh giành.Những ngày sau đó, vợ chồng tôi chạy đôn đáo lo bệnh viện cho bà, còn chị chồng thì biến mất biệt tăm. Căn nhà vắng tiếng cười, chỉ còn lại tiếng máy thở và mùi thuốc sát trùng.

Tôi nhìn chồng, cả hai đều cạn lời. Bao năm vun vén, rốt cuộc lại thua chỉ vì mấy thỏi vàng lạnh lẽo.

 Và tôi nghiệm ra một điều:
Vàng bạc giữ cả đời, nhưng một giây phút tham lam có thể cuốn trôi hết cả tình thân. Cuối cùng, thứ mất mát lớn nhất không phải của cải… mà là một gia đình tan nát.

Sau cơn tai biến, mẹ chồng nằm liệt giường, nửa người bất toại, giọng nói méo mó, câu được câu mất. Từ một người sắc sảo, cứng rắn, bà bỗng hóa thành đứa trẻ, sống dựa hoàn toàn vào người khác.

Chị chồng nghe tin cũng vội về, nhưng không phải để thăm mẹ. Chị chỉ đứng ngoài cổng, quát tháo:
– “Tao biết thừa chúng mày giữ vàng! Đưa ra đây, mẹ còn tỉnh táo thì còn công chứng sang tên cho tao!”

Tôi đứng trong, tay bế con nhỏ, lòng nghẹn lại. Lẽ nào có người đàn bà ngoài 50 tuổi vẫn mù quáng đến thế?

Mẹ chồng trong phòng nghe thấy, đôi mắt rưng rưng chảy dài, yếu ớt lắc đầu, ú ớ nói mấy chữ không tròn tiếng:
– “Không… không cần… nữa…”

Vài tháng sau, bà mất. Đám tang vội vã, lác đác họ hàng đến viếng. Người ta xì xầm về số vàng – rốt cuộc chẳng ai biết hiện còn bao nhiêu, ở đâu.

Chị chồng gào khóc thảm thiết, nhưng ánh mắt mọi người chỉ nhìn với vẻ chán chường. Bởi ai cũng rõ, trong nước mắt kia… đâu có chút tình con, mà chỉ có nỗi tiếc nuối vì “kho báu” chẳng kịp ôm trọn.

Sau tang lễ, chị chồng dứt áo bỏ đi, không một lần ngoái lại. Căn nhà chỉ còn vợ chồng tôi cùng hai đứa trẻ. Tối tối, tôi vẫn nghe tiếng gió lùa qua hiên, mang theo dư âm cay đắng.

Những bữa cơm vắng mẹ, tôi tự hỏi: Nếu ngày ấy bà không quá khư khư giữ vàng, nếu chị chồng không quá tham lam, liệu gia đình này có giữ được chút hơi ấm nào không?

 Cuối cùng, vàng vẫn còn đó. Nhưng bà đã mất, chị em lìa mặt, gia đình tan nát.
Người ta nói “của để dành”, nhưng có những thứ càng để dành… càng để tang.