Tại một khu chung cư cao cấp ở Hà Nội, có một ông lão nghèo khổ làm bảo vệ. Ông đã ngoài 60, sống cô đơn trong căn phòng nhỏ gần cổng. Hai mươi năm trước, vợ ông bế đứa con trai duy nhất rời đi, để lại ông với nỗi nhớ nhung. Giờ đây, cậu con trai ấy hẳn đã ngoài 30 tuổi, nhưng ông vẫn không biết tin tức gì về con.

Ông lão làm việc tận tụy, luôn nở nụ cười với mọi người. Phòng bảo vệ của ông trở thành nơi cư dân ghé thăm, trò chuyện. Ông thường giúp đỡ mọi người, từ trông xe đến nhặt đồ rơi, với suy nghĩ: “Mình sống tử tế, biết đâu ở đâu đó, có người cũng đối tốt với con mình.” Nhờ sự chân thành, ông được cả khu chung cư quý mến.

Một ngày, một chiếc xe hơi đắt tiền đỗ trước cổng. Người bước xuống là một người đàn ông ngoài 30, bảnh bao, sang trọng. Ông lão cúi đầu chào, không nhìn kỹ, chỉ thấy anh gật đầu đáp lễ rồi bước vào. Hỏi ra mới biết, đó là chủ tòa chung cư, một giám đốc thành đạt.

Vài ngày sau, người đàn ông làm rơi tập tài liệu khi bước ra khỏi xe. Ông lão vội chạy ra nhặt giúp, trao lại. Anh cảm ơn qua loa rồi rời đi. Khi ông nhìn xuống, một chiếc phong bì cũ rơi dưới chân. Ông nhặt lên, mở ra, và tim ông như ngừng đập khi đọc dòng chữ: “Hà Nội, 2024, mong con nhớ về bố”. Đó là bức thư ông viết cho con trai, nhét vào túi áo cậu bé trước khi vợ ông bỏ đi hai mươi năm trước.

Nước mắt lăn dài, ông lão nhận ra người đàn ông sang trọng kia chính là đứa con trai ông ngày đêm mong nhớ. Ông ôm chặt phong bì, lòng ngập tràn niềm vui xen lẫn nỗi đau của những năm tháng xa cách.

Hôm sau, ông lão đứng đợi trước cổng, tay run run cầm chiếc phong bì. Khi chiếc xe quen thuộc xuất hiện, ông bước tới, giọng nghẹn ngào: “Con… con có phải là Minh, con trai bố không?” Người đàn ông sững sờ, nhìn ông lão, rồi ánh mắt dừng lại ở chiếc phong bì. Anh run rẩy nhận lấy, mở ra, và ký ức tuổi thơ ùa về – hình ảnh người cha tần tảo, bức thư cuối cùng trước khi mẹ dẫn anh đi.

“Cha!” – người đàn ông bật khóc, lao tới ôm chầm lấy ông lão. Hai bố con đứng giữa cổng chung cư, nước mắt hòa lẫn, xóa tan bao năm xa cách. Cư dân xung quanh chứng kiến, ai nấy đều rưng rưng. Từ đó, người đàn ông thường xuyên ghé thăm, đưa ông lão về sống cùng, và căn phòng bảo vệ nhỏ không còn cô đơn nữa.