Vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng trong một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Bố mẹ chồng tôi, phải nói thật, chẳng mấy khi thể hiện tình cảm với nhau. Hơn hai mươi năm chung sống, tôi chỉ thấy hai người cãi vã, khắc khẩu, chuyện gì cũng có thể thành tranh luận. Bố chồng tôi ít nói, tính trầm, còn mẹ chồng thì nóng nảy, hay càm ràm.

Chúng tôi, làm con, chỉ biết lặng lẽ đứng giữa, chẳng dám can thiệp. Tôi từng nghĩ, có lẽ tình cảm của bố mẹ chỉ còn là nghĩa vụ, chứ yêu thương gì nổi khi ngày nào cũng như “mèo với chó”.

Nhưng mọi chuyện thay đổi từ bảy tháng trước, khi bà ngoại của chồng tôi – mẹ của mẹ chồng – lâm bệnh nặng. Nhà bà ở tận Huế, cách xa cả ngàn cây số. Mẹ chồng tôi, dù ngoài miệng hay cằn nhằn, lại là người con hiếu thảo. Bà bỏ hết việc nhà, khăn gói vào Huế chăm mẹ, chẳng biết ngày nào mới về. Từ đó, căn nhà vắng bóng mẹ, chỉ còn bố chồng, vợ chồng tôi và lũ trẻ. Bố vẫn lặng lẽ như xưa, sáng đi làm, chiều về cơm nước, chẳng nói gì nhiều. Tôi nghĩ bố chắc cũng quen với việc mẹ vắng nhà, vì trước giờ hai người đâu có thân thiết.

Rồi một buổi tối, trời mưa tầm tã, cả dãy phố nhà tôi bị mất điện. Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến trên bàn. Tôi đang dỗ con ngủ thì nghe tiếng động lạ ở ngoài vườn sau. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy bóng bố chồng lén lút bước ra, tay cầm điện thoại, dáng vẻ lấm lét như sợ bị phát hiện. Tò mò xen lẫn lo lắng, tôi nhẹ nhàng đi theo, nghĩ bố làm gì mờ ám giữa đêm hôm thế này. Trời mưa lất phất, tôi nép sau gốc cây, cố lắng nghe.

Bố đứng dưới tán cây bàng, giọng trầm trầm vang lên qua tiếng mưa: “Bà ơi, tôi nhớ bà lắm. Bao giờ bà về?” Tôi sững sờ, suýt trượt chân ngã ra đất. Hóa ra bố đang gọi điện cho mẹ chồng. Giọng bố nghèn nghẹt, như thể đang kìm nước mắt: “Bà ở trong đó nhớ ăn uống đầy đủ, đừng lo nhà cửa. Tôi với tụi nhỏ vẫn ổn, nhưng… không có bà, nhà trống lắm.” Tôi đứng đó, tim đập thình thịch, không tin nổi vào tai mình. Người đàn ông ít nói, khô khan ấy lại có thể nói những lời ngọt ngào đến vậy.

Tôi lặng lẽ quay vào nhà, lòng dâng trào xúc động. Hóa ra, đằng sau những lần cãi vã, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, bố mẹ chồng tôi yêu nhau sâu đậm hơn chúng tôi tưởng. Bố, dù chẳng bao giờ nói ra, lại nhớ mẹ da diết đến mức trốn con cái, lén gọi điện chỉ để thổ lộ nỗi lòng. Sáng hôm sau, tôi kể chuyện này cho chồng. Anh cũng bất ngờ, bảo: “Hóa ra bố mình lãng mạn thế, mà bấy lâu nay mình không biết.” Chúng tôi quyết định gọi điện cho mẹ, kể lại chuyện tối qua. Mẹ ở đầu dây bên kia bật cười, rồi nghẹn ngào: “Ông ấy mà cũng nói được thế à? Mẹ cứ tưởng ông ấy chỉ biết cãi mẹ.”

Từ hôm đó, vợ chồng tôi học được một bài học lớn từ bố mẹ chồng. Tình yêu không phải lúc nào cũng cần phô bày, đôi khi nó ẩn sâu trong những hành động thầm lặng, những lời nói chẳng ai ngờ tới. Chúng tôi bắt đầu trân trọng nhau hơn, dành thời gian nói chuyện, sẻ chia, để sau này, dù có khắc khẩu hay xa cách, vẫn có thể nói được một câu như bố: “Tôi nhớ em lắm.” Mẹ chồng tôi, sau khi bà ngoại ổn hơn, đã trở về. Căn nhà lại rộn ràng tiếng cãi vã, nhưng giờ đây, tôi thấy trong đó là tình yêu, là hơi ấm của một gia đình.