Tôi và anh Minh cưới nhau trong niềm vui của cả hai bên gia đình. Ngay sau đám cưới, mẹ đẻ tôi, với tất cả tình thương, đã cho chúng tôi ba tỷ đồng để mua một căn nhà riêng ở ngoại thành. Đó là món quà lớn, không chỉ là tài sản mà còn là tâm huyết của bố mẹ tôi, mong con gái có cuộc sống thoải mái, tự lập. Căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng, là nơi vợ chồng tôi xây đắp bao ước mơ. Chúng tôi sống hạnh phúc được ba năm, cho đến khi một biến cố xảy ra: bố chồng tôi qua đời.

Sau tang lễ, mẹ chồng tôi bỗng nằng nặc đòi vợ chồng tôi dọn về sống chung. Bà bảo giờ chỉ còn một mình, nhà cửa trống trải, muốn con cái ở gần cho vui. Tôi không đồng ý, vì đã quen với cuộc sống riêng tư, và căn nhà ấy là món quà của bố mẹ tôi, nơi tôi cảm thấy tự do nhất. Nhưng anh Minh khuyên nhủ: “Mẹ cũng lớn tuổi rồi, chẳng sống được bao lâu nữa. Mình về ở với mẹ một thời gian, sau này không phải hối hận.” Nghe chồng nói, tôi đành gật đầu, dù lòng chẳng vui. Chúng tôi đóng cửa căn nhà riêng, chuyển về sống cùng mẹ chồng.

Ba tháng sống chung, tôi chẳng thể nào vui vẻ. Mẹ chồng tôi, dù ngoài mặt thân thiện, lại hay xét nét, từ cách tôi nấu ăn đến chuyện chi tiêu trong nhà. Tôi cố nhẫn nhịn vì chồng, vì nghĩ rằng đây chỉ là tạm thời. Nhưng rồi, một ngày, mọi thứ vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi. Hôm đó, tôi đi làm chưa về, mẹ chồng gọi anh Minh vào phòng, yêu cầu đưa sổ đỏ căn nhà riêng của chúng tôi cho bà “giữ hộ”. Anh Minh, vốn thật thà và không muốn làm mẹ buồn, đồng ý ngay mà không hỏi ý tôi. Khi tôi về nhà, nghe chồng kể lại, tôi như chết lặng. Hóa ra, mẹ chồng đã mang sổ đỏ đi thế chấp ngân hàng, lấy tiền cho cậu em trai chồng – Tâm, đứa con út bà cưng chiều – mua một chiếc xe hơi. Bà bảo đó là “cho mẹ vay”, sẽ trả sau, nhưng tôi biết, với tính ăn chơi của Tâm, số tiền ấy chẳng bao giờ trở lại.

Tôi bàng hoàng, không tin nổi chuyện gì đang xảy ra. Căn nhà ấy là món quà của bố mẹ tôi, là mồ hôi nước mắt của họ dành cho riêng tôi, vậy mà mẹ chồng dám tự ý đem đi thế chấp mà không hỏi tôi một lời! Tôi chất vấn mẹ, giọng run run vì uất ức: “Mẹ ơi, đó là nhà bố mẹ con cho con, sao mẹ lại làm vậy?” Mẹ chồng, thay vì xin lỗi, lại giả vờ ngất lên ngất xuống, khóc lóc bảo tôi bất hiếu, rằng tôi ích kỷ không nghĩ cho em trai chồng. Chồng tôi đứng giữa, chỉ biết im lặng, khiến tôi càng thêm đau lòng. Tôi muốn hét lên, nhưng chẳng thể làm gì khi sổ đỏ đã nằm trong tay ngân hàng.

Ba ngày sau, bố mẹ đẻ tôi biết chuyện. Họ lặng lẽ đến nhà mẹ chồng, không một lời nặng nhẹ. Mẹ tôi, với vẻ mặt bình tĩnh nhưng kiên quyết, nói: “Bà thông gia, chúng tôi cho con gái căn nhà để nó có chỗ ở ổn định. Giờ bà làm vậy, chúng tôi không chấp nhận được. Chúng tôi muốn đón con gái về, và lấy lại sổ đỏ.” Bố tôi thì liên hệ ngay với ngân hàng, dùng mối quan hệ để giải quyết việc thế chấp. Mẹ chồng tôi, trước mặt bố mẹ tôi, không dám ngẩng mặt. Bà lí nhí xin lỗi, nhưng ánh mắt đầy xấu hổ. Tâm, cậu em trai chồng, đứng ở góc nhà, cúi đầu chẳng nói gì.

Cuối cùng, sổ đỏ được lấy lại, nhưng lòng tôi đã nguội lạnh. Tôi và anh Minh dọn về căn nhà riêng, nơi từng là tổ ấm của chúng tôi. Chồng tôi xin lỗi tôi rất nhiều, hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa. Nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn còn đó. Tôi không trách mẹ chồng mãi, nhưng tôi học được rằng, đôi khi tình thân cũng cần ranh giới rõ ràng, để không ai phải chịu tổn thương vì sự ích kỷ của người khác.