Khi nghe tin mẹ chị Hương, đồng nghiệp ở công ty, vừa qua đời, cả phòng rủ nhau đến thắp hương chia buồn. Tôi và Hương vốn không ưa nhau, thường xuyên bất đồng trong công việc, nhưng nghĩ “nghĩa tử là nghĩa tận,” tôi vẫn đến. Tôi chuẩn bị tâm lý cho một buổi viếng ngắn ngủi, không ngờ điều chờ đợi tôi lại khiến cuộc đời tôi đảo lộn.

Vừa bước đến cửa nhà Hương, tôi chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên bàn thờ – chồng của Hương. Trái tim tôi như vỡ vụn, chân không còn sức đứng, đến nỗi đồng nghiệp bên cạnh phải đỡ lấy. Anh ta, nhìn thấy tôi, cũng trợn tròn mắt, khuôn mặt tái mét. Đó chính là Nam, người chồng tệ bạc đã bỏ mẹ con tôi 11 năm trước, để lại một đống nợ khổng lồ mà đến giờ tôi vẫn còng lưng trả. Sau khi bỏ đi, hắn biệt tích, không một tin tức.

Mọi chuyện vỡ lẽ ngay tại lễ tang. Tôi không kìm được, run rẩy chỉ thẳng vào Nam, kể lại tất cả. Hương sững sờ, không tin người chồng cô yêu thương lại có quá khứ như vậy. Trước bàn thờ mẹ vợ, Nam quỳ xin tôi tha thứ, nhưng nước mắt tôi đã cạn từ lâu. Đám tang trở thành nơi phơi bày tội lỗi của hắn. Hương, dù đau đớn vì mất mẹ, cũng không thể chấp nhận sự thật về chồng. Chỉ vài tháng sau, cô quyết định ly hôn Nam, chấm dứt cuộc hôn nhân với người đàn ông lừa dối.

Tôi trở về, lòng vẫn nặng trĩu, nhưng cũng nhẹ nhõm phần nào. Sự thật, dù đau đớn, đã được phơi bày, và tôi biết mình cần tiếp tục mạnh mẽ để sống vì con.