Vợ chồng tôi cưới nhau được tám năm, chẳng phải giàu có gì, nhưng luôn cố gắng vun vén cho cuộc sống.

Chúng tôi làm việc quần quật, tích cóp từng đồng, chỉ mong có một cuộc sống ổn định. Sau bao năm chắt chiu, chúng tôi mới đủ tiền mua một chiếc ô tô cũ – không phải để khoe khoang, chỉ để che mưa che nắng, đưa đón con cái đi học đỡ vất vả. Ngày mang xe về, tôi và anh Nam, chồng tôi, vui mừng khôn xiết. Đó là thành quả của những ngày làm thêm giờ, những đêm thức trắng lo toan.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Một hôm, mẹ chồng tôi đến nhà, cười nói vui vẻ, bảo muốn mượn chiếc xe để đi du lịch cùng hội bạn già. Tôi hơi lăn tăn, nhưng nghĩ mẹ chồng cũng lớn tuổi, hiếm khi có dịp vui, nên đồng ý. Ai ngờ, chỉ vài ngày sau, chúng tôi tá hỏa khi biết mẹ đã lén bán chiếc xe, lấy tiền đưa cho cậu em trai – Tùng, đứa con trai út mẹ cưng chiều – để trả nợ cờ bạc. Chiếc xe, niềm tự hào của vợ chồng tôi, giờ chỉ còn là câu chuyện đau lòng.

Chúng tôi về nhà mẹ chồng, không phải để gây gổ, mà chỉ muốn nói cho ra nhẽ. Nhưng chưa kịp trình bày, mẹ đã khóc lóc, chỉ tay vào mặt chúng tôi: “Đồ bất hiếu! Tùng là em trai, nó khó khăn mà anh chị không giúp, chỉ biết giữ của riêng!” Chồng tôi, vốn ít nói, chỉ lặng lẽ quay đi, còn tôi thì uất ức đến nghẹn lời. Bao công sức, mồ hôi của chúng tôi, mẹ chẳng màng, chỉ một mực bênh vực cậu em trai ăn chơi lêu lổng. Từ hôm đó, chúng tôi quyết định giữ khoảng cách. Một năm, chúng tôi chỉ ghé thăm mẹ một, hai lần vào dịp lễ Tết. Mọi chuyện của Tùng, chúng tôi không còn quan tâm nữa.

Rồi thời gian trôi qua, qua lời kể của hàng xóm, chúng tôi mới biết mẹ chồng đã dồn hết tiền bạc, thậm chí vay mượn thêm, để cho Tùng “đầu tư” vào một dự án làm giàu. Nhưng Tùng, như mọi khi, chỉ giỏi tiêu xài, chẳng biết làm ăn. Dự án thất bại, nợ nần chồng chất, mẹ tôi phải bán cả căn nhà – nơi bà từng tự hào là “tổ ấm dòng họ” – để trả nợ cho cậu ta. Cuối cùng, không còn nơi nào để đi, mẹ tìm đến nhà chúng tôi.

Một buổi chiều mưa, mẹ đứng trước cổng, dáng vẻ tiều tụy, khác hẳn người phụ nữ sắc sảo ngày nào. Bà nắm tay tôi, giọng run run: “Mẹ xin lỗi hai con. Mẹ sai rồi, mẹ mù quáng vì thằng Tùng, để nó lừa mẹ hết lần này đến lần khác. Giờ mẹ không còn gì, chỉ xin hai con cho mẹ ở nhờ.” Nhìn mẹ chồng, tôi vừa giận vừa thương. Chồng tôi im lặng một lúc, rồi nói: “Mẹ vào nhà đi, ở đây vẫn là nhà của mẹ.” Dù vết thương xưa vẫn còn, chúng tôi không忍心đuổi mẹ ra ngoài.

Từ đó, mẹ sống cùng chúng tôi. Bà không còn nhắc đến Tùng, cũng chẳng đòi hỏi gì nữa. Thỉnh thoảng, tôi thấy bà ngồi lặng lẽ nhìn các cháu chơi, mắt đỏ hoe. Vợ chồng tôi vẫn làm việc, vẫn cố gắng, nhưng giờ đây, trong nhà có thêm một người mẹ, dù muộn màng, đã học được bài học về tình thân và sự công bằng.