Thấy cô hàng xóm thường xuyên đứng bên hàng rào nhìn sang nhà, lại hay nhờ chồng tôi sửa chữa đồ đạc, nảy s;inh ngh;i ng;ờ tôi l;én lắp c:amera thì phát hiện sự thật quá s:ố:c,  bức thư 5 năm trước “Mong anh chị nuôi ch:áu giúp em” đã vạch tr:ần tất cả…

Tôi là giáo viên tiểu học, còn chồng tôi, Nam, làm kỹ sư xây dựng. Công việc bận rộn khiến cả hai thường xuyên vắng nhà. Chúng tôi cưới nhau được ba năm, nhưng dù khao khát, vẫn chưa có con. Những lần đi khám không tìm ra nguyên nhân, tôi chỉ biết ôm nỗi buồn lặng lẽ. Cuộc sống cứ trôi, cho đến một ngày mưa tầm tã thay đổi tất cả.

Hôm ấy, trời mưa như trút nước. Tôi vừa đi dạy về, đang chuẩn bị cơm tối, thì nghe tiếng khóc yếu ớt ngoài hiên. Tôi vội chạy ra, tim đập thình thịch. Dưới mái hiên, trong một chiếc giỏ nhỏ, là một bé trai khoảng ba tháng tuổi, má hồng hào nhưng ướt sũng. Bên cạnh bé là một mẩu giấy, chữ viết run rẩy: “Mong anh chị nuôi cháu giúp em.” Tôi bàng hoàng, vừa mừng vừa thương. Nhìn đôi mắt trong veo của đứa bé, tôi không nỡ bỏ mặc. Tôi bế bé vào nhà, lau khô người, ôm bé vào lòng. Nam về nhà, thấy cảnh ấy, cũng sững sờ. Sau một đêm bàn bạc, chúng tôi quyết định nhận bé làm con nuôi, đặt tên là Bình. Từ đó, Bình trở thành ánh sáng trong cuộc đời chúng tôi.

Bình lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Chúng tôi yêu thương cậu bé như con ruột, và Bình cũng không biết mình là con nuôi. Cuộc sống tưởng chừng êm đềm, cho đến khi tôi nhận ra những điều bất thường từ cô hàng xóm, Lan. Lan là một phụ nữ trẻ, sống một mình trong căn nhà đối diện. Tôi thường bắt gặp cô ấy đứng bên hàng rào, mắt nhìn sang sân nhà tôi, đặc biệt là khi tôi phơi đồ hoặc chơi với Bình. Cô ta còn hay nhờ Nam qua sửa đồ đạc, tư vấn thiết kế nhà, viện cớ rằng chồng tôi là kỹ sư xây dựng. Dần dà, sự thân thiết ấy khiến tôi nghi ngờ. Liệu Nam có gian díu với Lan? Câu hỏi ấy gặm nhấm lòng tôi.

Tôi quyết định bí mật theo dõi. Tôi lắp camera trong nhà, giả vờ đi dạy như mọi ngày, nhưng thực ra đứng từ xa quan sát. Những gì camera ghi lại khiến tôi sững sờ. Mỗi khi tôi đi làm, để Bình cho chị giúp việc trông, Lan lẻn sang nhà. Cô ấy không tìm Nam, mà chơi với Bình, ôm bé, hát ru, ánh mắt đầy yêu thương. Có lần, tôi thấy cô ấy khóc khi nhìn Bình ngủ. Hành động ấy không giống của một người tình, mà giống… một người mẹ.

Lòng tôi rối bời. Tôi quyết định đối mặt với Lan. Một buổi chiều, tôi mời cô ấy sang nhà, đóng cửa, và hỏi thẳng: “Chị Lan, chị có gì muốn nói với tôi không? Về Bình?” Lan tái mặt, cố chối, nhưng ánh mắt hoảng loạn đã tố cáo tất cả. Sau một hồi bị tôi tra hỏi, cô ấy bật khóc, quỳ xin lỗi. “Chị Thảo, Bình… là con của chị. Năm năm trước, em túng quẫn, nợ nần chồng chất, không thể nuôi con. Em bỏ Bình trước cửa nhà chị, vì biết anh chị tốt bụng, sẽ cho thằng bé một cuộc đời tốt hơn.”

Tôi chết lặng. Hóa ra, Bình là con của Lan. Cô ấy không phải người tình của Nam, mà là mẹ ruột của đứa con tôi đã nuôi suốt năm năm. Tôi vừa giận vừa thương. Giận vì cô ấy giấu sự thật, thương vì nỗi đau của một người mẹ buộc phải bỏ con. Tôi hỏi: “Sao chị không nói sớm? Chị định giấu cả đời sao?” Lan cúi đầu, nghẹn ngào: “Em sợ chị không cho em gặp Bình. Em chỉ muốn gần con, dù chỉ là nhìn từ xa.”

Tôi quay sang Nam, người vừa về đến nhà và nghe được toàn bộ câu chuyện. Anh cũng sốc, nhưng nắm tay tôi, nói: “Thảo, Bình là con của chúng ta. Nhưng Lan cũng là mẹ nó. Em nghĩ sao?” Tôi nhìn Bình, đang chơi đùa vô tư trong phòng, rồi nhìn Lan, người mẹ đang khóc vì con. Tôi biết, tôi không thể ích kỷ giữ Bình chỉ cho riêng mình.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định để Lan trở thành một phần trong cuộc đời Bình. Chúng tôi thỏa thuận rằng Lan có thể thăm con thường xuyên, nhưng Bình vẫn là con của tôi và Nam, được chúng tôi nuôi dưỡng như trước. Lan đồng ý, nước mắt lấp lánh cảm ơn. Từ đó, Bình có hai người mẹ – một người mẹ nuôi yêu thương vô điều kiện, và một người mẹ ruột luôn dõi theo từ xa. Dù sự thật từng khiến tôi đau lòng, tôi tin rằng tình yêu thương sẽ hàn gắn mọi vết nứt, như cách Bình đã mang ánh sáng đến cho chúng tôi từ một ngày mưa năm ấy.