“Tham phú ph:ụ bần”, chàng trai theo vợ chồng đại gia về làm c;on n;ôi nhà giàu, 10 năm sau phải qu;ỳ g;ối h:ối h:ận trước b;àn th;ờ bà ngoại, tấm sổ đỏ, căn nhà và toàn bộ vàng bạc của bà đều đã…

Từ nhỏ, Hùng mồ côi cả cha lẫn mẹ, được bà ngoại nghèo khó nuôi nấng trong căn nhà lụp xụp ở làng quê. Bà tần tảo, làm lụng vất vả để nuôi Hùng khôn lớn, dù cuộc sống thiếu thốn. Hùng lớn lên trong tình yêu thương của bà, nhưng lòng cậu luôn khao khát một cuộc đời sung túc.

Năm Hùng 15 tuổi, một gia đình giàu có ở thành phố đến xin nhận nuôi cậu. Họ hứa cho Hùng cuộc sống đầy đủ, học hành tử tế. Hùng không chút do dự, bỏ lại bà ngoại để theo gia đình ấy. Cậu nhanh chóng quen với cuộc sống xa hoa, nhà cao cửa rộng, quần áo đẹp, và quên mất người bà tần tảo năm xưa. Suốt 10 năm, Hùng không một lần về thăm, không gọi điện, không hỏi han, dù bà ngoại vẫn ngày đêm mong ngóng cháu.

Rồi biến cố ập đến. Gia đình nhận nuôi Hùng phá sản, nợ nần chồng chất. Họ đuổi Hùng ra khỏi nhà, không chút thương tiếc. Lúc này, Hùng bơ vơ, không nơi nương tựa, mới nhớ đến bà ngoại. Cậu quyết định trở về ngôi làng xưa, hy vọng bà vẫn còn đó để cưu mang mình.

Khi bước vào căn nhà cũ, Hùng chết lặng. Trên bàn thờ nhỏ là di ảnh của bà, đôi mắt hiền từ nhìn cậu. Hùng suy sụp, quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở. Người hàng xóm kể rằng bà đã qua đời ba năm trước vì bệnh nặng, một mình trong cô đơn, vẫn luôn nhắc tên Hùng. Trước lúc mất, bà để lại một bức thư và chuyển toàn bộ nhà cửa, mảnh đất nhỏ – gia tài ít ỏi bà chắt chiu cả đời – cho Hùng.

Hùng run rẩy mở bức thư. Trong đó, bà viết: “Hùng à, bà không trách cháu. Bà chỉ mong cháu sống tốt, dù ở đâu. Nhà và đất này là của cháu, hãy trân trọng và sống tử tế.” Đọc xong, Hùng ôm bức thư khóc ngất, hối hận muộn màng. Cậu nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất – tình thương của bà – để chạy theo phù hoa.