Hai mươi năm trước, ở một ngôi làng nhỏ, cô giáo Hương, một phụ nữ ngoài 30 tuổi, chưa lập gia đình, quyết định nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ: Nam và Hùng. Hai cậu bé, khi ấy mới tám tuổi, sống lang thang sau khi cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn.

Cô Hương đưa chúng về căn nhà đơn sơ của mình, chăm sóc như con ruột. Nhưng quyết định này vấp phải sự phản đối kịch liệt từ cả làng. Người thì bảo cô “vác tù và hàng tổng”, người thì khuyên cô lo cho hạnh phúc riêng, lấy chồng sinh con. Gia đình cô cũng cấm cản, cho rằng nuôi hai đứa trẻ không máu mủ sẽ chỉ thêm gánh nặng. Bất chấp tất cả, cô Hương kiên định, nói: “Chúng là học trò của tôi, là con tôi. Tôi không để chúng bơ vơ.”

Cô giáo Hương làm việc ngày đêm, từ dạy học đến làm thêm các việc lặt vặt, để nuôi Nam và Hùng khôn lớn. Cô chăm chút từng bữa ăn, dạy dỗ hai cậu bé nên người. Dù cuộc sống khó khăn, cô chưa bao giờ để hai con thiếu thốn tình thương. Nam và Hùng lớn lên trong sự yêu thương ấy, luôn coi cô là mẹ, nỗ lực học tập để không phụ lòng cô.

Hai mươi năm sau, cả làng không khỏi ngỡ ngàng. Nam và Hùng, giờ đã là hai chàng trai 28 tuổi, tốt nghiệp đại học với bằng xuất sắc. Cả hai được nhận vào làm việc tại các công ty lớn ở thành phố, với mức lương hàng chục triệu đồng mỗi tháng. Tích góp được số tiền lớn sau ba năm, hai anh em quyết định trở về làng, mang theo một món quà đặc biệt để báo hiếu người mẹ nuôi: xây cho cô Hương một ngôi nhà khang trang, đẹp nhất làng.

Ngày khánh thành ngôi nhà mới, cả làng kéo đến chúc mừng. Ngôi nhà hai tầng, rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, là minh chứng cho tình nghĩa của ba mẹ con. Nam và Hùng nắm tay cô Hương, nghẹn ngào nói: “Mẹ đã cho chúng con cả cuộc đời. Đây là điều ít nhất chúng con có thể làm để mẹ được sống thoải mái.” Cô Hương, tóc đã điểm bạc, chỉ biết ôm hai con, nước mắt lăn dài vì hạnh phúc.

Những người từng chê bai, can ngăn cô năm xưa giờ lặng lẽ đến xin lỗi. Họ cúi đầu, nói rằng đã sai khi không tin vào lòng tốt của cô. Cả làng ngưỡng mộ cô giáo Hương, người phụ nữ cả đời hy sinh, giờ nhận được “trái ngọt” xứng đáng. Từ đó, câu chuyện về cô và hai người con trở thành niềm tự hào của cả vùng, truyền cảm hứng về tình người và sự tử tế.