Ông Tâm, một cụ ông giàu có sở hữu nhiều đất đai, nhà cửa và trang trại, sống cô đơn trong căn biệt thự lớn. Ba người con trai của ông, dù giàu có và thành đạt, lại bất hiếu, hiếm khi thăm hỏi, chỉ mong ông sớm qua đời để chia tài sản. Người duy nhất ở bên ông suốt bao năm là Linh, cô điều dưỡng trẻ làm giúp việc. Linh tận tình chăm sóc ông, từ bón cháo, nấu cơm, thay quần áo đến trò chuyện để ông khuây khỏa. Dù công việc vất vả, Linh luôn làm với nụ cười và sự chân thành.

Một ngày, chán nản với sự vô tâm của các con, ông Tâm nghĩ ra kế sách thử lòng chúng. Ông giả vờ lâm bệnh nặng, nhờ Linh đưa vào bệnh viện và thông báo cho các con. Trong 5 ngày đầu, không một ai đến thăm, dù ông nằm trên giường bệnh với vẻ yếu ớt. Đến ngày thứ 6, chỉ có một cô con dâu gọi điện cho Linh hỏi han qua loa, nhưng cũng không đến. Ông Tâm lặng lẽ quan sát, lòng thêm nguội lạnh.

Đến ngày thứ 10, ông bảo Linh gọi điện báo rằng ông sắp qua đời. Ngay lập tức, cả ba người con trai cùng các con dâu kéo đến bệnh viện. Nhưng thay vì lo lắng cho cha, họ ầm ĩ bàn bạc phân chia tài sản ngay trước giường bệnh. Người đòi nhà, người muốn đất, người tranh trang trại, không ai màng đến sức khỏe của ông.

Bất ngờ, ông Tâm mở mắt, ngồi dậy, giọng đanh thép: “Ta chưa chết!” Ông kể hết sự thật về việc giả bệnh để thử lòng các con. Sáu người con, cả trai lẫn dâu, cúi đầu xấu hổ, không dám ngẩng mặt. Ông tuyên bố: “Tài sản của ta sẽ trao hết cho Linh, người đã chăm sóc ta như con cháu thực sự. Các con không xứng đáng nhận bất cứ thứ gì.”

Linh sững sờ, rưng rưng nước mắt, còn các con ông lặng lẽ rời đi trong hối hận. Từ đó, ông Tâm sống vui vẻ bên Linh, người ông xem như con gái ruột, và dạy cô quản lý gia tài để tiếp tục làm điều ý nghĩa.