Ở một thị trấn nhỏ, bà Minh, một người mẹ già ngoài 70, sống trong căn nhà ba tầng khang trang. Bà có lương hưu, tự lo cho bản thân, nên nhiều năm qua, việc sống chung với các con không phải vấn đề. Bà có hai người con: anh Hùng, con trai cả, và tôi, cô con gái út. Anh Hùng cùng chị dâu sống cùng mẹ, nhưng khi bà Minh lâm bệnh nặng, không thể tự chăm sóc mình, anh chị bỗng đòi ra ở riêng. Họ viện cớ nhà chật, công việc bận, để lại mẹ một mình trong căn nhà rộng lớn, không ai chăm sóc.

Thương mẹ, tôi bàn với chồng về việc dọn về ở cùng bà. Chồng tôi, một người giàu tình cảm, lập tức đồng ý, dù chúng tôi đang sống thoải mái trong căn nhà riêng. Từ đó, vợ chồng tôi thay nhau chăm sóc mẹ, từ cơm nước, thuốc men đến trò chuyện để bà khuây khỏa. Năm năm trời, dù vất vả, chúng tôi chưa từng than vãn, chỉ mong mẹ được an yên những ngày cuối đời.

Ba năm sau ngày mẹ mất, cả nhà quây quần để bàn việc thờ cúng và căn nhà ba tầng. Ai cũng nghĩ anh Hùng và chị dâu, là con cả, sẽ tiếp quản căn nhà để lo hương khói cho mẹ. Nhưng trong lúc thu dọn đồ đạc, tôi tìm thấy một chiếc túi vải cũ ở đầu giường mẹ, bên trong là một tờ di chúc viết tay. Khi đọc to trước mọi người, cả nhà sững sờ. Mẹ viết: “Căn nhà ba tầng, ba mảnh đất và năm cây vàng mẹ dành dụm cả đời, mẹ để lại cho vợ chồng con út. Các con đã vất vả chăm sóc mẹ suốt năm năm, mẹ biết ơn và thương các con nhiều lắm.” Điều khiến mọi người xúc động hơn cả là mẹ không hề trách móc anh Hùng hay chị dâu nửa lời, chỉ nhẹ nhàng dặn dò các con sống hòa thuận.

Anh Hùng và chị dâu cúi đầu, nước mắt lăn dài. Họ hổ thẹn vì đã bỏ mặc mẹ, trong khi vợ chồng tôi âm thầm gánh vác. Anh chị ngậm ngùi xin lỗi, thừa nhận sự ích kỷ của mình. Từ đó, gia đình tôi trở nên gắn bó hơn, và chúng tôi quyết định dùng một phần tài sản mẹ để lại để lập bàn thờ mẹ thật trang trọng, như cách báo đáp tình thương vô bờ của bà.