Tại một góc phố tấp nập ở Sài Gòn, anh Tâm, một người lái xe ôm ngoài 40 tuổi, dừng xe dưới chân cầu để nghỉ chân sau một ngày dài mưu sinh. Khuôn mặt anh đen sạm, khắc khổ, in dấu những năm tháng vất vả. Đang ngồi lau mồ hôi, một ông lão bán vé số, tóc bạc trắng, đạp xe tới, giọng hốt hoảng: “Cậu ơi, làm ơn chở tôi về nhà gấp! Vợ tôi phải đi viện cấp cứu!” Không một giây do dự, anh Tâm gật đầu, bảo ông lão lên xe, rồi phóng đi.

Suốt quãng đường, ông lão im lặng, đôi tay run run bám vào vai anh. Qua gương chiếu hậu, anh Tâm thấy ánh mắt ông đầy lo lắng. Anh hiểu, cuộc sống mưu sinh ở thành phố này chẳng dễ dàng, nhất là với những người già như ông. Xe dừng trước một căn nhà lụp xụp sâu trong ngõ nhỏ. Ông lão vội vàng lục túi, rút ra vài tờ tiền lẻ nhàu nát để trả. Anh Tâm xua tay, cười hiền: “Thôi cụ, tiện đường cháu chở cụ về. Không lấy tiền đâu.” Ông lão cảm kích, nhưng chẳng có gì đền đáp, bèn lấy ba tờ vé số dúi vào tay anh: “Cậu cầm lấy, mong cậu gặp may.” Anh Tâm chúc cụ bà mau khỏe, rồi quay xe rời đi, lòng nhẹ nhõm vì đã giúp được người.

Ba ngày sau, anh Tâm đang chạy xe thì nhận được cú điện thoại từ một người bạn bán vé số quen. Giọng bạn hối hả: “Tâm ơi, kiểm tra vé số gấp! Dãy số hôm trước trúng giải đặc biệt, 4 tỷ đồng!” Anh run run lôi ba tờ vé số từ túi áo, so từng con số, rồi sững sờ: đúng là anh đã trúng giải đặc biệt. Anh đứng lặng giữa đường, nước mắt chực trào, không tin nổi vận may lớn nhất đời mình đã đến.

Số tiền 4 tỷ đồng như một bước ngoặt, giúp anh Tâm đổi đời. Anh xây một căn nhà khang trang cho gia đình, mở một tiệm sửa xe nhỏ, và không quên tìm lại ông lão bán vé số để cảm ơn. Dù cuộc sống đã thay đổi, anh vẫn giữ tấm lòng giản dị, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, như cách anh đã chở ông lão về nhà hôm ấy.