Tại một vù ng quê giàu có, không khí lễ lễ của ông bà Tư, một đôi vợ chồng già giàu có, bao trùm cả làng. Nhà lầu cao vút, sân rộng đầy xe hơi bóng loáng của họ, con cháu từ khắp nơi quay về. Giữa đám đông phú quý, một người đàn ông trung niên khắc khổ, áo trơn vai, bước xuống từ chiếc xe khách cũ kỹ. Đó là Hùng, em trai út của ông Tư, người đã rời quê đi làm xa hơn hai mươi năm.

Hùng Yên tĩnh bước vào nhà, tay bó ôm hương đơn sơ, mắt đỏ hoe. Nhưng chưa kịp giảm hương cho anh chị, anh đã cả làng xì hơi chỉ con trỏ. Một người họ hàng lớn tiếng:
“Thằng Hùng đó hả? Nhìn cái bộ dạng ngó, nghèo rớt mùng tơi! Làm gì mà rắc mặt về đây?”

Một bà cô khác thêm vào, giọng mộc mai:
“thần vô dụng, cả đời hô giúp gì cho dòng họ, giờ về đây xin nét gì à? Đuổi nó ra đi, đừng để mất mặt!”

Con cái của ông bà Tư, những người sở hữu nhà lầu xe hơi, cũng buồn nhìn Hùng. Họ bận rộn khoang tài sản, tranh nhau kể công chăm sóc bố mẹ lúc cuối đời. Hùng chỉ nằm im đứng ở góc sân, không phản xạ, dù ánh mắt đầy đau đớn.

Đến ngày đọc chúc, cả họ hàng quần quần trong căn hộ lớn, đấu vật chờ chia tài sản. Vị luật sư già, người bạn thân của ông Tư, chậm rãi mở rộng tờ chúc. Cả căn phòng chết khi ông tuyên bố:
“Toàn bộ tài sản của ông bà Tư – nhà cửa, đất đai, tiền bạc – được để lại cho Hùng, em trai út của ông Tư.”

Tiếng bồn chồn tăng lên. Con cái ông Tư hét lên:
“Sao có thể như thế? Chúng tôi là con nuôi, chăm sóc bố mẹ bao năm!”

Vị luật bảo vệ yên tay ra hiệu yên tĩnh, rồi đọc tiếp lá thư ông Tư để lại:
“Hùng, em trai tôi, dù nghèo, đã âm thầm gửi tiền về phụ dưỡng chồng tôi suốt hai năm năm. Mỗi tháng, dù ít dù nhiều, chưa bao giờ tồn tại. Các con tôi, dù giàu có, chỉ biết đến tài sản của bố, chưa từng thực sự chăm sóc. Tôi và vợ quyết định cả cho Hùng, người đáng nhất.”

Cả họ hàng ngơ ngác. Những người từng thanh tẩy Hung hăng gằm mặt, còn con cái ông Tư thì tái mét, không đường nên lời. Hùng, người đàn ông nghèo khổ, bật than. Anh không viết vì tài sản, mà vì anh chị đã hiểu tấm lòng của mình.

Từ hôm nay Hùng trở thành nhân vật chủ của khối tài sản lớn nhưng anh vẫn sống giản dị, dùng tiền để xây dựng trường học và giúp đỡ người nghèo ở làng. Câu chuyện về anh lan khắp vùng, như một bài học rằng lòng sâu và tình cảm mới là tài sản quý giá nhất.