Trong một căn biệt thự sang trọng giữa lòng thành phố, Hoàng, một chàng trai trẻ, lớn lên trong nhung lụa. Gia đình anh thuộc hàng giàu có, nhưng Hoàng chỉ biết ăn chơi, đua đòi, không màng học hành hay nỗ lực. Anh tiêu xài hoang phí, khoe khoang xe hơi, đồng hồ đắt tiền, và sống như thể tiền bạc chẳng bao giờ cạn. Bố mẹ anh, dù đau lòng, vẫn hy vọng một ngày con trai sẽ thay đổi.

Rồi một buổi sáng, tin dữ ập đến. Bố mẹ gọi Hoàng vào phòng và thông báo: gia đình phá sản. Công ty thua lỗ, nợ nần chồng chất, họ buộc phải bán hết tài sản và về quê sống. Hoàng sững sờ, nhưng không phải vì lo cho bố mẹ, mà vì cuộc sống xa hoa của anh sắp tan biến. Chị gái anh, Lan, quyết định ở lại cùng bố mẹ, chăm sóc họ dù hoàn cảnh khó khăn. Còn Hoàng, không chút do dự, đem toàn bộ xe hơi, xe máy, đồng hồ và mọi thứ có giá trị đi bán, gom tiền rồi rời thành phố, cắt đứt liên lạc với gia đình. Anh chẳng màng bố mẹ sẽ ra sao, chỉ nghĩ đến bản thân.

Hoàng chuyển đến một thành phố khác, sống cuộc đời bình thường nhưng đầy chán nản. Tiền từ bán đồ xa xỉ nhanh chóng cạn kiệt, anh làm đủ nghề để sống qua ngày, lòng đầy cay đắng khi nhớ về quá khứ vàng son. Anh tự nhủ rằng mình đã đúng khi rời bỏ gia đình, vì ở lại cũng chẳng thay đổi được gì.

Ba năm trôi qua. Một buổi chiều, trên chuyến tàu điện đông đúc, Hoàng lướt điện thoại và tình cờ đọc được một bản tin khiến anh sốc đến suýt ngã quỵ. Hóa ra, gia đình anh không hề phá sản! Đó chỉ là một thử thách mà bố mẹ anh dựng lên để xem con cái sẽ phản ứng ra sao trước nghịch cảnh. Chị gái Lan, dù biết sự thật hay không, đã ở20 lựa chọn ở lại, chăm sóc bố mẹ tận tình. Cô làm việc vất vả, không than vãn, luôn đặt gia đình lên trên hết. Trong khi đó, Hoàng bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.

Bản tin cho biết, sau ba năm, bố mẹ Hoàng quyết định trao toàn bộ tài sản cho Lan – người con gái đã chứng minh lòng hiếu thảo và sự trung thành. Cô giờ là người quản lý khối tài sản khổng lồ của gia đình, sống hạnh phúc bên bố mẹ. Còn Hoàng, đọc xong tin, lòng như vỡ vụn. Anh hối hận, tức giận, nhưng tất cả đã quá muộn. Những gì anh từng có giờ chỉ còn là dĩ vãng. Trên chuyến tàu điện ấy, Hoàng ngồi lặng, nước mắt lăn dài, nhận ra cái giá của sự ích kỷ và vô tâm.