Ba mươi năm trước, trong một ngôi làng nghèo khó, gia đình ông Hùng sinh được ba người con trai: Long, Phong và Nam. Cuộc sống khó khăn, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc khiến ông Hùng ngày càng chán nản. Không chịu nổi cảnh đau khổ, một đêm, ông tâm bỏ rơi vợ và con nhỏ, để lại bốn mẹ con nương tựa nhau trong nhà gỗ cũ kỹ. Dân làng xì xào, bảo rằng “tam nam bất phú” – ba con trai chỉ mang lại nghèo khó. Mẹ của ba anh em, bà Mai, dù đau đớn, vẫn đeo khiêng gia đình. Bà làm phổi ngày đêm, nuôi lúa lúa, nuôi gà đến đan lát, nuôi ba con trai không lớn.

Dù thiếu vắng cha, ba anh em Long, Phong và Nam lớn lên trong tình yêu thương của mẹ. Họ chăm chỉ học hành, hỗ trợ nhau vượt qua khó khăn. Hai mươi lăm năm sau, khi cả ba đều 30 tuổi, họ trở thành niềm tự hào của bà Mai. Long là kỹ sư xây dựng, Phong làm bác sĩ, còn Nam là học viên đại học. Cả ba đều có công việc ổn định, cuộc sống sung túc. Bà Mai, từ một người phụ nữ bị làng xóm thương tổn, giờ lang cao đầu vì các con. Dân làng không còn nhắc đến câu “tam nam bất phú” nữa, thay vào đó là mức ngưỡng dành cho bốn mẹ con.

Để báo đáp công ơn của mẹ, ba anh em quyết định thực hiện ước mơ lớn nhất của bà Mai: Một chuyến du lịch châu Âu. Họ đưa mẹ đến một thành phố xinh đẹp, nơi những con phố cổ kính và dòng sông gươm làm bà không từ trầm trầm. Một buổi chiều, khi bố mẹ con đang ngồi ngắm cảnh bên bờ sông, một ông già gầy gò, tóc bạc, đi ngang qua. Ông vô tình làm rơi tập tài liệu, cúi xuống nhỏ, rồi thư giãn bắt lấy ánh mắt của bốn mẹ con. Khoảng thời gian trôi đi liên tục. Cả năm người nhìn nhau hồi lâu, rồi thong thả nhận ra: đó chính là ông Hùng – người cha, người chồng đã bỏ đi 25 năm trước.

Bà Mai chạy chạy, nước mắt lăn dài. Ba anh em tuyết, ký ức tuổi thơ ùa về. Qua câu chuyện ngắt quãng, họ biết ông Hùng đã hát châu Âu ngay sau khi bỏ gia đình, hy vọng tìm một cuộc sống tốt hơn. Nhưng đất khách quê người không mơ: ông làm đủ nghề, từ phụ bếp đến lao công, sống cô đơn và khó khăn. Ông không bối rối liên lạc về quê vì xấu hổ và sợ các con oán hận.

Dù quá đau đớn, nhưng bạn có thể quyết định thứ yếu. Long, người anh cả, nắm tay bố, nói: “Chúng tôi không muốn mất bố thêm lần nữa.” Bà Mai, dù còn tinh tế, cũng đồng ý cho ông cơ hội làm lại. Cả gia đình ôm nhau giữa đất trời xa lạ, xóa tan khoảng cách 25 năm. Sau chuyến đi, họ giữ liên lạc với ông Hùng, và dù không thể bù đắp hết quá khứ, cả nhà dần xây dựng lại tình thân, với lòng bao dung và yêu thương.