Tôi mồ côi mẹ từ năm tám tuổi. Cái chết của mẹ để lại trong tôi một khoảng trống không thể lấp đầy, và chỉ hơn một năm sau, bố tôi tái hôn. Mẹ kế của tôi, bà Hiền, bước vào nhà với một cậu con trai riêng, Đăng, hơn tôi bốn tuổi. Bố tôi, vì công việc, thường xuyên đi công tác xa, cả tháng mới về nhà một lần. Trong căn nhà lạnh lẽo ấy, tôi lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ kế, nhưng thay vì tình thương, tôi chỉ nhận được sự khắc nghiệt. Bà Hiền luôn thiên vị Đăng, còn tôi, dù cố gắng đến đâu, cũng chỉ nhận được những lời mắng mỏ và công việc nhà chất chồng. Đăng, dù không ác ý, nhưng cũng chẳng bao giờ đứng ra bảo vệ tôi.
Năm mười lăm tuổi, tôi không chịu nổi nữa. Những lời cay nghiệt của mẹ kế, những đêm nằm khóc một mình, và cảm giác lạc lõng trong chính ngôi nhà mình đã đẩy tôi đến quyết định táo bạo: bỏ nhà ra đi. Tôi lên thành phố, mang theo vài bộ quần áo và một trái tim đầy vết thương. Ở đó, tôi xin vào làm tại một tiệm thẩm mỹ, bắt đầu từ những công việc lặt vặt. Dần dần, tôi học được nghề, trở thành một thợ làm đẹp có tay nghề. Đặc quyền của công việc là tôi thường được phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí. Qua từng năm, gương mặt tôi thay đổi, từ một cô bé quê mùa trở thành một cô gái xinh đẹp, sắc sảo. Bạn bè cũ gặp lại đều ngỡ ngàng, có người còn không nhận ra tôi. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn là cô bé mười lăm tuổi mang theo nỗi đau bị bỏ rơi.
Tám năm sau, khi tôi hai mươi ba tuổi, số phận đưa tôi gặp lại Đăng. Anh ta giờ đã là một người đàn ông cao lớn, làm việc trong một công ty tài chính. Chúng tôi tình cờ chạm mặt tại một quán cà phê, và ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi nhận ra Đăng bị thu hút bởi vẻ ngoài của tôi. Anh ta không nhận ra tôi – làm sao nhận ra được, khi gương mặt tôi đã đổi khác hoàn toàn? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: đây là cơ hội để trả thù mẹ kế, người đã khiến tuổi thơ tôi trở thành địa ngục.
Tôi chủ động tiếp cận Đăng, và chẳng mấy chốc, anh ta say mê tôi. Tôi đóng vai một cô gái dịu dàng, thông minh, khiến Đăng ngày càng lún sâu. Khi anh ngỏ ý muốn đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi đồng ý, lòng thầm nhủ đây sẽ là màn kịch cuối cùng. Ngày bước vào ngôi nhà cũ, tôi gần như nghẹt thở. Mọi thứ vẫn như xưa – chiếc bàn gỗ, mùi hương quen thuộc, và cả bà Hiền, giờ đã già hơn, nhưng vẫn giữ ánh mắt sắc lạnh. Bà nhìn tôi, mỉm cười hài lòng, khen tôi xinh đẹp, dịu dàng, “đúng chuẩn con dâu lý tưởng”. Sự niềm nở của bà khiến tôi vừa buồn cười vừa xót xa. Nếu bà biết tôi là ai, liệu bà có còn cười như thế?
Tôi chờ đến ngày cưới, khi mọi thứ đã được định đoạt. Trong bữa cơm thân mật sau lễ cưới, cả gia đình quây quần, bà Hiền vẫn không ngớt lời ca ngợi tôi. Tôi lặng lẽ đứng dậy, cầm ly rượu, nhìn thẳng vào mắt bà. “Mẹ có nhớ cô bé mười lăm tuổi từng sống trong nhà này không?” – tôi hỏi, giọng bình thản nhưng sắc lạnh. Bà Hiền ngơ ngác, nụ cười tắt ngấm. “Con là Thảo, cô bé mà mẹ đã đối xử như người dưng suốt những năm tháng ấy. Con bỏ nhà đi, và giờ con đứng đây, không phải để hòa giải, mà để mẹ hiểu rằng quá khứ không thể xóa nhòa.”
Cả bàn ăn im phăng phắc. Bà Hiền sững sờ, ly rượu trên tay rơi xuống bàn, vỡ tan. Bà há miệng, cố nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng nghẹn. Mặt bà tái nhợt, tay ôm ngực, rồi ngã vật xuống sàn. Đăng hoảng hốt lao đến đỡ mẹ, còn tôi, không một chút dao động, lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà. Tôi không muốn ở lại, không muốn sống chung với những ký ức đau thương ấy. Đăng có lẽ sẽ hận tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã trả được món nợ của lòng mình.
Sau ngày ấy, tôi trở lại thành phố, tiếp tục công việc và cuộc sống của mình. Gương mặt mới đã cho tôi một cơ hội, nhưng chính sự mạnh mẽ bên trong đã giúp tôi đối diện với quá khứ. Tôi không hối hận, chỉ mong một ngày, trái tim mình sẽ nhẹ nhàng hơn, như cách tôi từng mơ khi còn là cô bé tám tuổi, ngồi bên mẹ trong những ngày tháng yên bình đã xa.
News
2 vợ chồng ở quê nghèo khó chỉ trông chờ vào 2 sào ruộng và mấy con gà, quanh năm chẳng đủ ăn vẫn gắng gượng lo cho con trai lên Hà Nội học Đại Học, nào ngờ 3 năm sau bất ngờ nhận cuộc điện thoại từ nhà trường, tôi như che:ett lặng…
Vợ chồng tôi, ông Tâm và bà Hạnh, cả đời gắn bó với đồng ruộng. Từ sáng sớm, chúng tôi…
Kh:ám x:ét nhà Hoa hậu Thùy Tiên ở quận 4, C.A b:à:ng h:o:àng phát hiện nhiều manh mối mới, trời ơi nghe xong mà ngỡ ngàng “t:ội càng thêm t:ội” rồi
Sáng 20-5, Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an, Viện Kiểm sát nhân dân tối cao đã thực…
Thấy cô hàng xóm thường xuyên đứng bên hàng rào nhìn sang nhà, lại hay nhờ chồng tôi sửa chữa đồ đạc, nảy s;inh ngh;i ng;ờ tôi l;én lắp c:amera thì phát hiện sự thật quá s:ố:c, bức thư 5 năm trước “Mong anh chị nuôi ch:áu giúp em” đã vạch tr:ần tất cả…
Thấy cô hàng xóm thường xuyên đứng bên hàng rào nhìn sang nhà, lại hay nhờ chồng tôi sửa chữa…
Tin rất vui cho giáo viên mầm non: Chuẩn bị tăng phụ cấp lên 45-80%, ngày bao nhiêu sẽ được áp dụng chính thức?
Giáo viên mầm non ngóng tăng phụ cấp lên 45-80% Dạy học ở một trong những xã khó khăn nhất…
Được chị chồng và mẹ chồng tặng cho rất nhiều vàng cưới, tôi hạnh phúc đem bán lấy tiền sửa nhà thì chủ tiệm vàng phán 1 câu khiến tôi s:ố:c đứng không vững, về nhà còn nhận thêm c:ái t:á:t thẳng tay từ mẹ chồng, nhưng chỉ 1 câu nói của tôi, chị chồng ngay lập tức phải q;;uỳ g:;ối xin lỗi rồi dọn ra ngoài…
Ngày cưới tôi, chị gái chồng, chị Lan, tặng tôi một chiếc vương miện chiến thắng, nặng năm chỉ. Chị…
TIN KH:ẨN: CO.VID-19 gia tăng trở lại, Bộ Y tế đề nghị bệnh viện chuẩn bị khu cách ly, khu vực nào đăng c:ăng th:ẳng nhất?
Khuyến cáo mới nhất chiều 19/5, Bộ Y tế đề nghị các cơ sở y tế khẩn trương triển khai…
End of content
No more pages to load