Khi tôi lên ba, mẹ bỏ đi, không một lời từ biệt. Hai năm sau, bố cũng rời làng lên thành phố làm việc, hứa sẽ gửi tiền về nuôi tôi. Ông để tôi lại cho bà hàng xóm, một người phụ nữ tốt bụng nhưng nghèo khó. Bố nói sẽ thường xuyên thăm tôi, nhưng chỉ bốn tháng sau, mọi liên lạc với bố đứt đoạn. Tôi lớn lên trong căn nhà đơn sơ của bà hàng xóm, không cha, không mẹ, chỉ có tình thương của bà. Hai mươi mốt năm trôi qua, tôi giờ đã 26 tuổi, mang trong lòng nỗi đau bị bỏ rơi nhưng cũng đầy quyết tâm vươn lên.
Nhờ nỗ lực học hành, tôi tốt nghiệp Đại học Bách Khoa với tấm bằng loại ưu. Sau hai năm đi làm, tôi được thăng chức trưởng phòng tại một công ty lớn ở thành phố. Cuộc sống dần ổn định, nhưng ký ức về bố vẫn là một vết thương chưa lành. Một ngày, công ty tuyển tài xế mới. Tôi nhận được một tập hồ sơ, và khi mở ra, tôi suýt ngã khỏi ghế. Bức ảnh thẻ dán trên hồ sơ là gương mặt bố – người đàn ông đã bỏ rơi tôi 21 năm trước. Đôi tay tôi run lên, lòng lẫn lộn giữa giận dữ và tò mò. Tôi quyết định nhận ông vào làm, muốn tìm hiểu lý do ông xuất hiện sau ngần ấy năm.
Ngày đầu tiên bố làm tài xế, ông lái xe chở tôi nhưng không hề nhận ra đứa con trai ngồi ghế sau. Tôi lặng lẽ quan sát, thấy ông gầy gò, tóc điểm bạc, khuôn mặt khắc khổ. Nước mắt tôi chực trào, nhưng tôi kìm lại, yêu cầu ông chở tôi về ngôi làng xưa – nơi căn nhà của bà hàng xóm, nơi tôi lớn lên. Khi xe dừng trước con đường quen thuộc, bố sững sờ, ánh mắt ông lạc đi như nhìn thấy quá khứ hiện về. Ông bước xuống, run run tiến vào căn nhà cũ. Nhưng khung cảnh đã đổi thay: bà hàng xóm đã qua đời vài năm trước, chỉ còn chiếc bàn thờ lạnh lẽo với di ảnh bà.
Bố quỵ xuống trước bàn thờ, ôm mặt khóc nức nở, liên tục xin lỗi: “Chị ơi, tôi có lỗi với chị, với thằng bé…” Rồi ông ngẩng lên, nhìn tôi đứng đó, và dường như nhận ra tất cả. “Con… con là Tâm, phải không?” – giọng ông nghẹn lại. Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu, nước mắt rơi. Ông lao đến, quỳ trước tôi, nói trong tiếng nấc: “Bố xin lỗi, bố không xứng làm bố. Bố lên thành phố, nhưng cuộc sống khó khăn, rồi lấy vợ mới, không dám quay về vì sợ con hận…”
Tôi đứng đó, lòng đau như cắt. Bao năm oán trách bố, giờ tôi chỉ thấy xót xa. Tôi đỡ ông dậy, ôm chặt ông, khóc: “Con không hận bố nữa. Con chỉ muốn bố ở lại.” Từ hôm đó, tôi đưa bố về sống cùng, chăm sóc ông như cách bà hàng xóm từng chăm sóc tôi. Dù quá khứ không thể xóa nhòa, tôi chọn tha thứ, để hai bố con có cơ hội làm lại từ đầu.
News
C:ảnh s:át chính thức lên tiếng về số người thiet:mang trong vụ r:ơ:i máy bay 242 người: Những con số á:;m_ả:nh đã nói lên tất cả rồi
Chiếc máy bay của hãng hàng không Air India gặp nạn và bốc cháy tại sân bay ở thành phố…
R::ơi máy bay 242 hành khách: Nhân chứng r:u:n r:ẩ:y kể lại khoảnh khắc người thân thoát ch:e:et trong gang tấc
Theo thông tin mới nhất, hơn 100 thi thể đã được đưa đến một bệnh viện ở Ahmedabad sau vụ…
Ôi miền Trung ơi: Sao mà mưa bão kh:ổ thế này cơ chứ, bà con chuẩn bị đối diện điều x:ấ:u nhất
Trong đêm nay và ngày mai (13/6), vùng mưa chuyển dịch dần trọng tâm lên phía bắc, mưa to nhất…
Hàng triệu người á::m_ả:nh: Ca:mera ghi lại khoảnh khắc máy bay chở 242 người l;;ao xuống đất, trời ơi quá th:ả;m kh:ố;c
Máy bay Air India bỏ 242 người từ từ hạ xuống và phải cố gắng tăng tốc độ cao nhưng…
N:Ó:NG: Tìm ra nguyên nhân thực sự trong r:ơi máy bay chở 242 hành khách, đã có thông tin về số người tu:v:ong
Một chiếc máy bay chở khách của hãng hàng không Air India, được cho là đang trên hành trình tới…
TIN BUỒN: 242 hành khách trên chiếc máy bay x:ấ:u s::ố nay còn đâu…
Một chiếc máy bay chở khách của hãng hàng không Air India, được cho là đang trên hành trình tới…
End of content
No more pages to load