Tôi lấy chồng được gần mười năm, cuộc sống gia đình êm đềm, chỉ có một điều khiến lòng tôi mãi trĩu nặng. Mẹ chồng tôi luôn dành tình cảm đặc biệt cho cháu ngoại – con của chị gái chồng. Bà thường xuyên mua quần áo đẹp, quà cáp, đồ ăn ngon cho đứa cháu ấy, mắt ánh lên niềm vui mỗi lần nhắc đến. Nhưng với con trai tôi, cháu nội đích tôn của bà, bà lại lạnh nhạt đến lạ. Chưa một lần bà bế bồng, chăm sóc hay thậm chí hỏi han. Tôi, làm con dâu, chẳng dám hé nửa lời, chỉ âm thầm chấp nhận, dù trong lòng không khỏi xót xa cho con.

Rồi một ngày, tôi đi làm về sớm hơn thường lệ. Vừa bước vào nhà, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và chị gái chồng. Tim tôi như ngừng đập khi nghe mẹ chồng nói: chồng tôi không phải con ruột của bà, mà là con riêng của bố chồng với người vợ trước. Bí mật ấy, như một nhát dao, cắt ngang bao năm tháng tôi từng nghĩ gia đình mình bình yên.

Tối đó, tôi kể lại mọi chuyện cho chồng. Anh sững sờ, ánh mắt trĩu buồn, rồi ngã vật xuống ghế, ôm đầu trong đau đớn. Hóa ra, anh cũng không hề biết sự thật này. Anh kể lại những năm tháng lớn lên bên mẹ kế – người anh luôn nghĩ là mẹ ruột. Anh đã hết lòng yêu thương, chăm sóc bà, nhưng đổi lại chỉ là thái độ lạnh lùng, xa cách. Giờ đây, anh tự hỏi tất cả những điều đó là vì sao, lòng đầy tổn thương và hụt hẫng.

Tôi ngồi bên chồng, nắm chặt tay anh, lòng nặng trĩu. Làm sao để chúng tôi vượt qua sóng gió này, khi bí mật quá khứ đã làm đảo lộn mọi thứ?