Tôi là con gái út trong một gia đình có bốn anh em. Trên tôi là ba người anh trai, tất cả đều đã trưởng thành, có sự nghiệp ổn định, gia đình riêng hạnh phúc và điều kiện kinh tế dư dả.

Trong mắt mọi người, gia đình tôi là một hình mẫu lý tưởng: anh em hòa thuận, cha mẹ yêu thương con cái, và chúng tôi luôn tự hào về sự gắn kết ấy. Nhưng không ai ngờ rằng, trong ngày trọng đại của đời tôi – ngày tôi lên xe hoa về nhà chồng – một bí mật kinh hoàng đã bị phơi bày, khiến cả gia đình chìm vào đau đớn và bàng hoàng.

Hôm ấy, sau khi tiệc cưới kết thúc, cả gia đình ngồi lại để bàn bạc một việc quan trọng: ai sẽ là người chăm sóc mẹ khi tôi đã đi lấy chồng. Ba tôi đã mất từ lâu, mẹ là người một tay nuôi bốn anh em chúng tôi khôn lớn. Dù mẹ vẫn còn khỏe mạnh, nhưng tuổi già khiến chúng tôi không yên tâm để mẹ sống một mình. Ba anh trai tôi, đều đã có vợ con, bắt đầu thảo luận. Anh cả, người luôn được xem là trụ cột của gia đình, lên tiếng trước:

“Mẹ nên về sống với con và vợ con. Nhà con rộng rãi, mẹ sẽ thoải mái, không phải lo lắng gì cả.”

Hai anh trai còn lại gật đầu đồng ý. Anh hai nói: “Anh cả nói đúng. Anh là anh lớn, lại có điều kiện nhất, mẹ về với anh là hợp lý.” Anh ba cũng ủng hộ: “Con cũng muốn đón mẹ, nhưng nhà con nhỏ, công việc lại bận rộn, chắc không chăm mẹ chu đáo bằng anh cả.”

Tôi nhìn mẹ, thấy bà khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại thoáng chút đượm buồn. Tôi nghĩ có lẽ mẹ đang nhớ cha, hoặc xúc động vì các con đều hiếu thảo. Nhưng rồi, ngay lúc ấy, chị dâu cả – vợ của anh trai lớn – đột nhiên đứng dậy, giọng lạnh lùng:

“Khoan đã. Tôi có chuyện muốn nói trước khi cả nhà quyết định.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn chị. Chị dâu cả vốn là người ít nói, tính tình kín đáo, nên hành động này khiến không khí trở nên căng thẳng. Chị chậm rãi rút từ trong túi áo một tờ giấy cũ, đã ngả vàng, gấp nếp cẩn thận. Chị mở tờ giấy ra, đặt xuống bàn, rồi nói:

“Đây là thứ tôi tìm thấy khi dọn dẹp nhà cách đây vài tháng. Tôi nghĩ cả nhà cần biết sự thật trước khi bàn chuyện ai sẽ chăm sóc mẹ.”

Mẹ tôi, đang ngồi cạnh tôi, đột nhiên cứng người. Bà đưa tay nắm chặt lấy tay tôi, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Tôi hoảng hốt nhìn mẹ, rồi quay sang tờ giấy trên bàn. Anh cả nhíu mày, cầm tờ giấy lên đọc. Chỉ vài giây sau, khuôn mặt anh tái mét, tay run rẩy, tờ giấy rơi xuống bàn. Anh hai và anh ba vội vàng cầm lên xem, rồi cả hai cũng sững sờ, không thốt nên lời.

Tôi không chịu nổi nữa, giật lấy tờ giấy. Đó là một tờ xét nghiệm ADN, được thực hiện từ nhiều năm trước. Kết quả cho thấy anh trai cả của tôi… không phải con ruột của mẹ. Dòng chữ cuối cùng trên tờ giấy như một nhát dao đâm vào tim tôi: “Không có quan hệ huyết thống.”

Cả nhà chết lặng. Mẹ tôi, người vốn luôn mạnh mẽ, giờ đây ôm ngực, hơi thở đứt quãng, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh cả. Tôi vội đỡ mẹ, hét lên: “Chị dâu, chuyện này là sao? Chị lấy đâu ra tờ giấy này?”

Chị dâu cả bình tĩnh đáp: “Như tôi đã nói, tôi tìm thấy nó khi dọn dẹp nhà. Mẹ giấu nó trong một chiếc hộp cũ dưới gầm giường. Tôi giữ lại vì nghĩ sẽ có ngày cần dùng đến. Và hôm nay, khi cả nhà bàn chuyện chăm sóc mẹ, tôi thấy cần phải nói rõ. Nếu anh ấy không phải con ruột, thì trách nhiệm chăm sóc mẹ có lẽ nên được chia sẻ công bằng, chứ không thể đổ hết lên gia đình chúng tôi.”

Lời chị nói như đổ thêm dầu vào lửa. Anh cả, người luôn điềm tĩnh và chững chạc, bỗng đứng bật dậy, giọng run rẩy: “Mẹ… chuyện này có thật không? Con… con không phải con ruột của mẹ sao?”

Mẹ tôi òa khóc. Bà cố gắng thở, nhưng dường như nỗi đau quá lớn khiến bà không thể nói thành lời. Sau một lúc, bà mới thều thào:

“Con… con là con của mẹ. Dù không phải mẹ sinh ra, nhưng mẹ đã nuôi con từ khi con còn đỏ hỏn. Mẹ nhặt con ở ngoài chợ, khi con bị bỏ rơi trong một cái giỏ cũ. Mẹ không thể để con chết, nên mang con về, yêu thương con như con ruột. Mẹ… mẹ chưa bao giờ nghĩ con không phải con của mẹ.”

Lời mẹ như xé tan trái tim tất cả chúng tôi. Anh cả đứng đó, nước mắt lăn dài trên má. Anh hai và anh ba cũng không kìm được, ôm lấy mẹ mà khóc. Chỉ có chị dâu cả vẫn đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Tôi không thể chịu nổi nữa, quay sang chị dâu, gào lên: “Chị lấy tờ giấy này ra để làm gì? Chị muốn gì? Anh cả là anh trai tôi, là con của mẹ, dù có thế nào đi nữa! Chị nghĩ hành động này sẽ khiến gia đình chúng tôi hạnh phúc hơn sao?”

Chị dâu nhìn tôi, giọng vẫn đều đều: “Tôi chỉ muốn sự công bằng. Nếu anh ấy không phải con ruột, thì trách nhiệm với mẹ nên được chia đều. Gia đình tôi cũng có khó khăn riêng, không thể gánh hết mọi thứ.”

Câu nói ấy khiến cả nhà càng thêm đau đớn. Anh cả, sau một lúc im lặng, bước tới, nhìn thẳng vào mắt chị dâu, nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy, thì từ nay, anh sẽ không ép em phải làm gì vì gia đình này nữa. Nhưng mẹ… mẹ vẫn là mẹ của anh, dù anh có là ai.”

Rồi anh quay sang mẹ, quỳ xuống, ôm lấy bà: “Mẹ, con không quan tâm con là ai. Con chỉ biết mẹ là người nuôi con khôn lớn, yêu thương con vô điều kiện. Con sẽ chăm sóc mẹ, dù có chuyện gì xảy ra.”

Mẹ tôi ôm chặt anh, cả hai mẹ con khóc nức nở. Tôi và hai anh trai còn lại cũng không cầm được nước mắt. Chỉ có chị dâu cả đứng đó, lặng lẽ quay đi, như thể không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy.

Sau ngày hôm đó, gia đình tôi không còn như trước. Anh cả vẫn đón mẹ về sống cùng, nhưng mối quan hệ giữa anh và chị dâu ngày càng rạn nứt. Bí mật năm xưa, dù đau đớn, đã khiến chúng tôi nhận ra một điều: tình thân không nằm ở máu mủ, mà ở tình yêu và sự hy sinh. Nhưng cái giá phải trả cho sự thật ấy quá đắt, để lại vết thương mãi mãi không lành trong trái tim mỗi người.