Ngày cưới tôi, chị gái chồng, chị Lan, tặng tôi một chiếc vương miện chiến thắng, nặng năm chỉ. Chị cười rạng rỡ, nói rằng đây là món quà chị chọn kỹ lưỡng để chúc phúc cho em dâu mới. Tôi cảm động, chị cảm ơn rối rít. Để đáp lễ, chị gái tôi cũng đi mua một chiếc vương miện bạc khác, cũng năm chỉ, tặng lại chị Lan trong ngày cưới của chị. Mọi người trong họ hàng đều là tấm tắc khen hai chị em dâu hòa thuận, gia đình chồng tôi chug.

Mẹ chồng tôi, bà Sáu, cũng không kém phần quan trọng. Bà tặng tôi một đôi bông tai và một sợi dây bằng vàng, nói rằng đây là món quà bà dành riêng để chào đón con dâu. Tôi nâng niu từng món quà, cửa hàng kỹ năng trong hộp, xin thầm biết ơn sự quan tâm của gia đình chồng.

Nhưng đời mơ mộng. Hai năm sau, vợ chồng tôi quyết định sửa lại căn nhà nhỏ để đón con đầu lòng. Tiền tích tích không đủ, tôi bàn với chồng số vàng cưới đi bán để trải nghiệm. Chúng tôi mang chiếc nhẫn kiềng bạc chị Lan tặng, cùng đôi bông tai và dây xích mẹ chồng cho, đến hoàng vàng uy tín trong thị trấn. Người thợ kim hoàn xem xét kỹ lưỡng, rồi nhìn chúng tôi với ánh mắt ái. “Chị ơi, mấy món này… toàn là vàng giả,” ông nói, giọng trầm xuống. Tôi nhẹ nhàng, tưởng mình nghe nhầm lẫn. Chồng tôi, Nam, đứng bên cạnh, mặt tái mét, không nói nên lời.

Tôi bàng hoàng, như bị ai đánh vào mặt. Chiếc kiềng bạc chị Lan tặng, đôi bông tai, sợi dây lông mẹ chồng cho – Tất cả đều là giả! Tôi thất vọng, vừa giận dữ. Nam thì khó xử lý, anh nắm tay tôi, thì thầm: “Bình tĩnh, về nhà mình hỏi rõ.” Nhưng trong lòng tôi, một cơn bão đang nổi lên. Tôi không thể tin gia đình chồng, những người tôi luôn kính trọng, lại làm điều như vậy.

Tối hôm nay tôi yêu cầu họp gia đình. Mẹ chồng, chị Lan và một vài người khác ngồi quanh bàn. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đặt mấy món trang sức lên bàn và kể lại những gì Lá vàng nói. “Mẹ, chị, con muốn biết tại sao. Sao lại tặng con đồ giả?” – tôi hỏi, giọng run run nhưng quyết định. Không ngờ, mẹ chồng tôi đứng dậy, bồng bềnh cho tôi một cái vỗ trời giáng. “Con sói láo! Dám vu oan cho mẹ! Đồ quý như thế mà sơn bảo giả, mày định bôi nhọ gia đình tao à?” – bà hét lên, chỉ tay ui tôi ra khỏi nhà.

Tôi êm dịu, má nóng rát, nước mắt chực trào. Nam ngâm ôm tôi, cố gắng can nan mẹ. Chị Lan ngồi im, cúi mặt, không nói một lời. Sau một hồi chào ven, tôi thoáng ngào hỏi lại: “Mẹ, nếu mẹ không làm, thì ai làm? Con chỉ muốn sự thật.” Lúc này mẹ chồng tôi nghiến khựng lại, quay sang nhìn chị Lan. “Lan, con nói đi. hôm cưới, mẹ đưa tiền cho con đi mua vàng, đúng không? Con mua ở đâu, sao lại thế này?”

Cả phòng im phắc. Chị Lan run run, rồi bất ngờ quỳ xuống xuống, nước mắt giàn giụa. “Mẹ, em, chị xin lỗi… Là lỗi của chị. Lúc đó chị khó khăn, nợ nần chồng chất, nên… nên chị mua đồ giả để tặng. Chị nghĩ không ai biết…” Chị mối quyến rũ, không hộp quà mặt. Mẹ chồng tôi đứng, rồi ngồi phịch xuống yên, ôm mặt khóc. Bà không ngờ rằng mình lại làm điều đó như vậy. Hóa ra, bà đã tặng tiền cho chị Lan mua vàng thật, nhưng chị, vì áp lực nợ nần, đã giữ lại số tiền ấy và thay bằng đồ giả.

Tôi ở đó, vừa phải. Giận vì sự lừa dối của chị Lan, thương vì mẹ chồng cũng là nạn nhân của lòng tin mù quáng. Nam nắm tay tôi, ánh mắt đầy đau đớn. Sau buổi họp, chị Lan xin vợ chồng tôi tha thứ, hứa sẽ trả lại số tiền đã giữ. Nhưng xin tin đã vỡ, tôi không còn thấy ấm áp như ngày mới về làm dâu. Tôi nói với Nam, chúng tôi cần thời gian để suy nghĩ lại mọi thứ. Căn nhà đang sửa, nhưng vết nứt trong lòng tôi, có lẽ còn khó vá hơn.