Liên sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở vùng quê. Nhà cô chỉ có bốn bức tường xiêu vẹo, nợ nần chồng chất vì bố mẹ vay mượn để lo cho anh trai ăn học, nhưng anh lại sa vào cờ bạc, khiến nợ cũ chưa trả đã thêm nợ mới. Năm Liên vừa tròn mười tám, bố mẹ cô nhận được lời cầu hôn từ ông Hợi, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, giàu có nhưng góa vợ và chưa có con trai nối dõi.

Ông Hợi hứa hẹn hậu hĩnh: sính lễ gồm tiền mặt và vàng, đủ để gia đình Liên trả sạch nợ; sau khi ông qua đời, toàn bộ tài sản – từ căn nhà đồ sộ đến đất đai – sẽ thuộc về mẹ con Liên. Hơn nữa, ông cam kết Liên về làm vợ sẽ không phải động tay chân, chỉ cần sinh cho ông một cậu con trai.

Nghe những lời đường mật ấy, bố mẹ Liên mừng như bắt được vàng. Họ thuyết phục, rồi ép buộc cô đồng ý, bảo rằng đây là cơ hội để cứu cả gia đình. Liên, dù trái tim nặng trĩu, vẫn ngậm ngùi gật đầu. Cô nghĩ đến cảnh bố mẹ già cả, anh trai bị chủ nợ dọa đánh, và tự nhủ hy sinh bản thân để đổi lấy bình yên cho gia đình. Sính lễ được gửi đến, tiền chất đầy bàn, vàng lấp lánh, khiến cả làng xôn xao. Nhưng trong lòng Liên, chỉ có nỗi sợ mơ hồ về tương lai.

Ngày Liên theo ông Hợi về nhà, cô mới nhận ra sự thật kinh hoàng. Căn nhà bốn tầng, ba gian rộng lớn, tráng lệ như lời đồn, nhưng không phải là nơi an nhàn như ông hứa. Vừa bước vào, Liên đã nghe tiếng rên yếu ớt từ căn phòng cuối dãy. Hóa ra, bố mẹ ông Hợi, cả hai đều đã ngoài trăm tuổi, nằm liệt giường suốt mười năm nay. Họ cần người chăm sóc ngày đêm, từ thay tã, lau rửa đến đút từng thìa cháo. Ông Hợi lạnh lùng nói: “Cô là dâu con, chăm sóc ông bà là bổn phận.” Liên sững sờ, nhưng chưa hết, ông chỉ tay ra căn nhà rộng thênh thang, đầy bụi bặm, và bảo cô phải lau chùi, cơm nước, giặt giũ cho cả gia đình. “Và đừng quên,” ông nhấn mạnh, “nhiệm vụ quan trọng nhất là sinh cho tôi một thằng cu.”

Liên choáng váng. Căn nhà đồ sộ, tưởng chừng là giấc mơ, hóa ra là một nhà tù. Lau chùi cả ngày cũng không hết bụi trên từng bậc cầu thang, từng khung cửa. Cơm nước cho ba người già, mỗi người một chế độ ăn riêng, khiến cô quay cuồng từ sáng đến tối. Chưa kể, ánh mắt ông Hợi nhìn cô, đầy toan tính, khiến cô rùng mình. Cô nhận ra, nếu ở lại, cả đời này cô sẽ bị vùi lấp trong công việc không hồi kết, chưa kể áp lực phải sinh con trai theo ý ông.

Đêm ấy, khi cả nhà đã ngủ, Liên ngồi co ro trong căn phòng nhỏ. Cô nghĩ đến lời ông Hợi từng nói, rằng họ chưa đăng ký kết hôn vì “chờ cô sinh con trai đã”. Đột nhiên, một tia hy vọng lóe lên. Cô chưa bị ràng buộc pháp lý! Không do dự, Liên lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, trốn khỏi căn nhà trong đêm tối. Cô chạy bộ qua cánh đồng, về thẳng nhà mẹ đẻ, lòng vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm.

Về đến nhà, Liên kể hết sự thật. Bố mẹ cô, dù tiếc nuối số sính lễ, cũng không dám ép cô quay lại khi thấy đôi mắt cương quyết của con gái. Anh trai cô, lần đầu tiên tỏ ra hối lỗi, hứa sẽ tìm cách trả nợ để chuộc lại lỗi lầm. Từ đó, Liên quyết tâm làm lại cuộc đời. Cô xin việc làm ở một xưởng may gần làng, từng bước xây dựng tương lai bằng chính đôi tay mình. Căn nhà bốn tầng lộng lẫy giờ chỉ là ký ức xa xôi, nhắc cô rằng hạnh phúc thật sự không nằm ở những lời hứa hoa mỹ, mà ở sự tự do và lòng can đảm dám bước đi.