Chú Tâm, một bảo vệ nghèo ở tập đoàn lớn, sống giản dị với đồng lương ít ỏi. Một ngày, vì quá mệt mỏi sau ca đêm, chú ngủ gật trong giờ. Giám đốc Phong, người giàu có và nghiêm khắc, không khoan nhượng, lập tức sa thải chú. Chú Tâm lặng lẽ rời đi, không một lời oán trách.

Hai tháng sau, cuộc sống của chú Tâm càng khó khăn. Chú xin được việc làm bảo vệ tại một trường tiểu học với mức lương thấp, nhưng vẫn chăm chỉ, tận tâm. Chú luôn cười nói với học sinh, giúp đỡ mọi người, dù mưu sinh vất vả.

Trong khi đó, gia đình giám đốc Phong xảy ra sự cố. Vì sự bất cẩn, bé Linh, con gái nhỏ của ông, bị bỏ quên tại trường sau giờ tan học. Một kẻ xấu lợi dụng cơ hội, dụ dỗ và định bắt cóc Linh. Đúng lúc đó, chú Tâm, đang trực ca chiều, phát hiện sự việc. Không màng nguy hiểm, chú lao vào ngăn cản, vật lộn với kẻ xấu và cứu được bé Linh. Chú bị thương, nhưng kịp đưa cô bé đến bệnh viện trước khi lặng lẽ trở về nhà, không chờ lời cảm ơn.

Tại bệnh viện, gia đình giám đốc Phong tá hỏa khi biết con gái suýt bị bắt cóc. Qua camera trường học và lời kể của nhân chứng, họ sững sờ phát hiện người cứu Linh chính là chú Tâm – người bảo vệ từng bị ông Phong sa thải. Hối hận và biết ơn, cả gia đình ông Phong tìm đến căn nhà nhỏ của chú Tâm. Họ cúi đầu xin lỗi vì đã đối xử bất công và cảm ơn chú vì hành động dũng cảm. Ông Phong đề nghị chuộc lỗi bằng công việc tốt hơn, nhưng chú Tâm chỉ mỉm cười, nói: “Cháu bé an toàn là đủ rồi.”

Từ đó, giám đốc Phong thay đổi cách nhìn về con người, còn chú Tâm vẫn sống giản dị, tiếp tục công việc bảo vệ với trái tim ấm áp.