Tôi là cháu đích tôn của dòng họ, mang trong mình niềm tự hào về truyền thống gia đình và tình yêu thương của bà nội. Khi bà qua đời, tôi mới chỉ là một học sinh trung học, còn non nớt và chưa hiểu nhiều về thế sự.
Trước khi nhắm mắt, bà gọi tôi đến bên giường, nắm tay tôi thật chặt và nói: “Cháu là niềm hy vọng của bà. Mảnh đất ở quê, bà để lại cho cháu. Đó là tài sản duy nhất bà có, cháu phải giữ lấy để sau này dựng xây cuộc đời.” Tôi gật đầu, mắt nhòe lệ, hứa với bà sẽ trân trọng món quà ấy.
Nhưng ở cái tuổi ấy, tôi làm sao biết cách giữ gìn giấy tờ hay quản lý tài sản. Bố mẹ tôi đã mất từ lâu trong một vụ tai nạn, để lại tôi bơ vơ giữa dòng đời. Người thân duy nhất còn lại là chú ruột – em trai của bố tôi. Chú luôn tỏ ra quan tâm, thường xuyên đến thăm và chăm sóc tôi như một người cha. Tin tưởng chú, tôi giao hết giấy tờ liên quan đến mảnh đất cho chú cất giữ, nghĩ rằng đó là cách an toàn nhất. Chú gật đầu, vỗ vai tôi: “Cháu yên tâm, chú sẽ giữ cho cháu. Khi nào cần, chú sẽ trả lại.”
Thời gian trôi qua, tôi lớn lên, tốt nghiệp trung học, đi làm và gặp được người con gái định mệnh của đời mình. Chúng tôi yêu nhau, cùng mơ về một mái ấm nhỏ, nơi cả hai có thể quây quần bên nhau sau những ngày làm việc vất vả. Ngày cưới của tôi đến, cũng là lúc tôi bắt đầu nghĩ đến tương lai của gia đình nhỏ. Nhưng tôi không có nhiều tiền, khoản tiết kiệm ít ỏi chỉ đủ để tổ chức một đám cưới giản dị. Ý nghĩ về mảnh đất bà nội để lại chợt lóe lên trong đầu. Đó là hy vọng duy nhất để tôi xây dựng tổ ấm.
Tôi hào hứng tìm đến một người bạn làm thiết kế, nhờ vẽ một ngôi nhà nhỏ xinh, ấm cúng trên mảnh đất ấy. Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra cảnh vợ chồng tôi ngồi bên hiên nhà, nhìn con cái chơi đùa, cùng nhau ăn những bữa cơm giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Tôi gọi điện cho chú, vui vẻ nói: “Chú ơi, cháu sắp xây nhà trên mảnh đất bà nội để lại. Chú đưa giấy tờ cho cháu nhé, cháu cần để làm thủ tục.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Rồi giọng chú vang lên, lạnh lùng và xa lạ: “Mảnh đất nào? Cháu nói gì chú không hiểu. Bà nội làm gì có đất mà để lại cho cháu?”
Tôi sững sờ, như bị ai đó dội một gáo nước lạnh. “Chú… chú nói sao? Mảnh đất bà nội cho cháu, chính chú giữ giấy tờ mà! Chú nói là sẽ cất giữ cho cháu, giờ chú bảo không có là sao?” Tôi gần như hét lên, trái tim đập thình thịch vì hoang mang.
Chú vẫn giữ giọng đều đều: “Cháu nhầm rồi. Chú không giữ giấy tờ gì cả. Mảnh đất đó, nếu có, chắc bà bán từ lâu rồi. Cháu đừng mơ mộng nữa, lo mà làm ăn đi.”
Tôi cúp máy, đầu óc quay cuồng. Không thể tin nổi, tôi vội vàng tìm đến cơ quan quản lý đất đai ở quê để kiểm tra. Và rồi, sự thật như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi: mảnh đất mang tên bà nội giờ đã được sang tên cho chú ruột từ nhiều năm trước, ngay sau khi tôi giao giấy tờ cho chú. Hóa ra, trong lúc tôi tin tưởng tuyệt đối, chú đã âm thầm chiếm đoạt tài sản duy nhất mà bà nội để lại cho tôi.
Tôi tìm đến nhà chú, đứng trước mặt chú và thím, cố giữ bình tĩnh để hỏi rõ: “Chú, tại sao chú làm vậy? Mảnh đất đó là của bà nội để lại cho cháu, chú biết rõ mà! Cháu tin chú, giao hết giấy tờ cho chú, sao chú lại lừa cháu?”
Chú nhìn tôi, ánh mắt không chút day dứt: “Cháu à, thời buổi này ai giữ đất là của người đó. Bà nội mất rồi, ai làm chứng cho lời nói của cháu? Với lại, chú nuôi cháu bao năm, coi như mảnh đất đó là công sức chú bỏ ra. Cháu còn trẻ, tự làm mà sống, đừng đòi hỏi gì ở chú nữa.”
Thím ngồi bên cạnh, chẳng nói gì, chỉ cúi mặt. Tôi đứng đó, nước mắt chảy dài trên má. Không phải tôi tiếc của, mà tôi đau vì sự phản bội. Người mà tôi xem như cha, người thân duy nhất còn lại trên đời, lại nhẫn tâm cướp đi di sản của bà nội, cướp đi hy vọng về một mái ấm của tôi.
Ngày cưới lẽ ra là ngày vui nhất đời tôi, nhưng nó lại trở thành ngày tôi nhận ra sự thật phũ phàng về lòng người. Vợ tôi, dù biết chuyện, vẫn nắm tay tôi, an ủi: “Anh ơi, không có mảnh đất đó, chúng ta vẫn có nhau. Mình sẽ cùng làm, cùng xây nhà, miễn là có tình yêu.” Lời cô ấy khiến tôi ấm lòng, nhưng nỗi đau bị chú ruột phản bội vẫn như một vết sẹo mãi mãi không lành.
Giờ đây, tôi và vợ sống trong một căn nhà thuê nhỏ, ngày ngày làm việc chăm chỉ để tích góp. Mảnh đất của bà nội, dù không còn thuộc về tôi, vẫn là ký ức thiêng liêng trong lòng. Tôi tự nhủ sẽ sống thật tốt, để không phụ lòng bà, và để chứng minh rằng, dù bị phản bội, tôi vẫn có thể tự mình dựng xây hạnh phúc.
News
Vụ Công ty C.P bị t:ố ‘bán th:ị:t b;;ẩn’ ở Sóc Trăng: CHÍNH THỨC có kết quả kiểm tra đột xuất, trời ơi biết ngay mà
Sở NN-MT tỉnh Sóc Trăng có báo cáo ban đầu về kết quả kiểm tra đột xuất liên quan vụ Công…
Vừa về làm dâu mẹ chồng đã “h;;ắt h:;ủi” đ:u:ổi vợ chồng tôi ra ngoài thuê trọ tồi tàn để ở, sau 10 năm vì th:ương con mẹ r:;u;ột tôi đành bán nốt mảnh ruộng ở quê cho chúng tôi 650 triệu xây nhà, ngày về thưa chuyện, chồng tôi ng:ã khụy ngay trước cửa khi nghe mẹ và em nói chuyện, lời họ nói như s;;ét đ;;ánh ngang tai….
Mười năm lấy nhau, vợ chồng tôi vẫn ngày ngày chật vật trong căn nhà trọ tồi tàn, mái dột,…
Khán giả cả nước b:àng h:;oàng nhận TIN BUỒN: Nam diễn viên đình đám bỗng chốc q:ua:doi trước sự ngỡ ngàng của bao đồng nghiệp
Diễn viên Phương Cương qua đời ở tuổi 78. Ông chuyên đảm nhận vai phản diện trong rất nhiều bộ…
Th:;ương b:à con Nghệ An quá!!! Bao nhiêu năm ăn phải thứ thực phẩm này, bảo sao nhiều người m:ắ:c U.T, ai thích ăn b:ỏ ngay còn kịp
Trung bình mỗi ngày mỗi cơ sở sản xuất khoảng 3-5 tấn giá đỗ có ngâm hóa chất kích thích…
Dầu gội đầu, sữa tắm h:ot “top top” bán rẻ như cho 100k/3 lọ là đây chứ đâu: Từ giờ cho tiền cũng không dám dùng
Công an tỉnh Cà Mau phát hiện hơn 25 tấn hóa chất công nghiệp và hàng nghìn mỹ phẩm không…
Trời ơi lê sữa Hàn Quốc bị “l:ật t:ẩy” rồi: 250k/1kg mà chất lượng thế này thì ch:e:ett m;;ất thôi, ăn vào không sớm thì muộn…
ới sự phong phú về chủng loại, nguồn gốc xuất xứ, hiện nay trái cây nhập khẩu đang là mặt…
End of content
No more pages to load