Tôi lớn lên trong căn nhà nhỏ ở làng quê, chỉ có bà nội là người thân duy nhất. Bố mẹ tôi bỏ đi làm ăn xa khi tôi còn bé, rồi mỗi người đều có gia đình mới, chẳng ai đoái hoài đến hai bà cháu. Bà nội, dù tuổi đã cao, vẫn tần tảo nuôi tôi khôn lớn, từ gánh rau ra chợ đến nhặt ve chai. Nhưng tôi, một đứa cháu bất hiếu, chẳng biết trân trọng tình thương của bà. Càng lớn, tôi càng nghịch ngợm, hỗn láo, thường xuyên bỏ nhà đi chơi thâu đêm với bạn bè. Bà khuyên nhủ, mắng mỏ, thậm chí khóc vì tôi, nhưng tôi chỉ gạt đi, xem lời bà như gió thoảng.

Năm tôi 19 tuổi, tôi lao vào những cuộc chơi vô bổ, hết tụ tập bạn bè đến cắm đầu vào game. Một đêm, tôi ở lại quán net, không về nhà. Điện thoại rung liên tục, năm cuộc gọi từ bà, nhưng tôi bực bội tắt máy, chẳng thèm nghe. Đến cuộc gọi thứ sáu, tôi miễn cưỡng bắt máy. Giọng bà mệt mỏi, yếu ớt vang lên: “Cháu về ăn cơm đi kẻo đói, bà phần cơm rồi.” Tôi chỉ “vâng” cho có, rồi tiếp tục chơi, chẳng mảy may quan tâm.

Sáng hôm sau, khi mở điện thoại, tôi thấy 12 cuộc gọi nhỡ từ số của bác hàng xóm. Linh tính chẳng lành, tôi vội gọi lại. Giọng bác nghẹn ngào: “Bà cháu mất rồi, đêm qua bà ngã ở nhà, không ai biết…” Tôi như chết lặng, vội vàng chạy về. Căn nhà lạnh lẽo, bà đã ra đi mãi mãi. Trên bàn, mâm cơm với vài món đơn giản vẫn còn đó, cạnh một tờ giấy nguệch ngoạc dòng chữ run run:  Tôi quỵ xuống, ôm mâm cơm òa khóc, tự trách mình là đứa cháu bất hiếu. Bao năm bà yêu thương, lo lắng cho tôi, vậy mà tôi chỉ đáp lại bằng sự vô tâm.

Từ ngày bà mất, tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi bỏ những cuộc chơi vô nghĩa, cố gắng học hành, làm việc để sống xứng đáng với tình thương bà dành cho. Nhưng nỗi ân hận vì đã không trân trọng bà vẫn mãi là vết đau trong lòng tôi.