Hai mươi năm trước, bố tôi rời khỏi căn nhà dột nát ở làng quê, bỏ lại mẹ và tôi – một đứa trẻ mới tám tuổi.

Không một lời từ biệt, không một lá thư, bố biến mất như chưa từng tồn tại. Mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo, gồng gánh nuôi tôi khôn lớn. Căn nhà xiêu vẹo chẳng thể che nổi mưa gió, nhưng mẹ vẫn cắn răng làm lụng, từ cấy lúa, gánh hàng ra chợ, đến nhặt ve chai. Mẹ chưa từng than vãn, nhưng tôi biết mẹ đau lòng vì bố. Năm tôi 25 tuổi, mẹ lâm bệnh nặng. Căn bệnh gặm nhấm cơ thể mẹ nhanh chóng, và dù tôi chạy vạy khắp nơi, mẹ vẫn ra đi. Ngày mẹ mất, tôi ôm di ảnh mẹ, khóc cạn nước mắt, lòng oán hận bố vì đã không ở bên mẹ những giây phút cuối đời.

Ba năm sau, khi tôi 28 tuổi, tôi vẫn sống trong căn nhà cũ, giờ đã được sửa sang đôi chút nhờ công việc ổn định của mình. Một buổi chiều mưa, tôi nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, tôi sững sờ: một người đàn ông gầy gò, tóc bạc, da nhăn nheo đứng trước mặt. Đó là bố. Tôi chưa kịp định thần, cơn giận bùng lên. “Ông không xứng làm bố, làm chồng! Ông đi đi, đừng bao giờ xuất hiện nữa!” – tôi hét lên, chỉ tay ra cổng. Bố không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào nhà, ánh mắt thất thần. Khi nhìn thấy bàn thờ mẹ với di ảnh và khói hương, bố bàng hoàng, quỵ xuống, ôm mặt khóc nức nở. “Mẹ con… mẹ con đi rồi sao? Sao không ai báo cho tôi?” – giọng bố run rẩy, đau đớn.

Trong cơn xúc động, bố vứt ra một tập hồ sơ cũ kỹ, bìa đã ngả vàng. Tôi nhặt lên, mở ra xem, và từng dòng chữ như xé toạc lòng tôi. Đó là hồ sơ bệnh án của bố, ghi rõ ông bị ung thư từ hai mươi năm trước. Suốt ngần ấy năm, bố lên thành phố, làm đủ nghề từ phụ hồ đến bốc vác, vừa kiếm sống vừa chữa bệnh. Trong tập hồ sơ, tôi tìm thấy những lá thư bố viết cho mẹ và tôi nhưng chưa từng gửi, vì bố sợ nếu liên lạc, mẹ sẽ bỏ hết tất cả để tìm bố, càng thêm khổ. Bố chọn chịu đựng một mình, để mẹ và tôi không phải gánh thêm nỗi đau bệnh tật của ông.

Nước mắt tôi trào ra, tôi lao đến ôm chặt bố, khóc nức nở. “Con xin lỗi, con xin lỗi bố! Con không biết gì, chỉ biết trách bố…” Bố ôm tôi, đôi tay gầy guộc run run, thì thầm: “Bố không trách con. Bố chỉ mong con sống tốt.” Từ hôm đó, tôi đưa bố về sống cùng, chăm sóc bố những ngày cuối đời. Dù thời gian bên bố không còn dài, tôi trân trọng từng khoảnh khắc, bù đắp cho những năm tháng đã mất.