Tôi lớn lên trong một gia đình chẳng giàu có gì, nhưng cũng đủ đầy so với xóm làng. Bố mẹ tôi là những người cần mẫn, tần tảo, nhưng trong mắt tôi, họ luôn dành hết tình thương và sự ưu ái cho em gái tôi – Hương, đứa con út mà họ cưng chiều như báu vật. Còn tôi, thằng anh trai, dường như chỉ là cái bóng trong nhà. Từ nhỏ, tôi đã quen với việc nhường nhịn. Hương muốn gì, bố mẹ đáp ứng ngay. Còn tôi, đến một chiếc xe đạp để đi học cũng chẳng bao giờ có. Mưa nắng, tôi lầm lũi đi bộ hơn ba cây số đến trường, chân lấm bùn, lòng thì tủi thân. Bố bảo: “Con trai thì phải chịu khó, Hương nó yếu đuối, cần được chăm lo hơn.” Tôi nghe mà chỉ biết cúi đầu, nuốt nước mắt vào trong.

Nhưng giọt nước tràn ly đến vào ngày cưới của Hương. Bố mẹ tôi dồn hết tâm sức chuẩn bị cho em một lễ cưới linh đình. Vàng bạc, trang sức, tiền mừng – tất cả đều được trao tận tay Hương, kèm theo lời chúc tụng ngọt ngào. Đỉnh điểm là khi bố tuyên bố trước họ hàng rằng mảnh đất ông bà nội để lại – vốn dĩ dành cho cháu đích tôn, tức là tôi – sẽ được sang tên cho Hương làm của hồi môn. Tôi đứng đó, giữa đám đông rộn ràng, mà như bị ai đâm vào tim. Mảnh đất ấy là niềm tự hào của dòng họ, là thứ tôi luôn nghĩ sẽ thuộc về mình, để sau này dựng xây cuộc đời. Vậy mà giờ đây, nó thuộc về em gái tôi, người đã có tất cả.

Tủi hờn, uất ức dâng trào, tôi quyết định rời bỏ ngôi nhà này. Tôi không muốn tiếp tục sống trong sự bất công, nơi tôi chẳng được coi trọng. Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, định sáng hôm sau sẽ khăn gói ra đi, đến một nơi thật xa, nơi không ai biết tôi là ai. Nhưng đêm trước ngày rời đi, khi tôi đang dọn dẹp căn phòng nhỏ của mình, mắt tôi vô tình lướt qua bức tranh cũ treo trên tường – bức tranh vẽ cảnh đồng quê mà bố vẫn hay bảo là “kỷ vật của gia đình”. Không hiểu sao, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Bức tranh treo lệch một chút, như thể vừa bị động vào. Tò mò, tôi nhấc nó xuống. Phía sau bức tranh, tôi phát hiện một hộc tủ nhỏ được giấu kín trong tường, khóa bằng một ổ khóa rỉ sét.

Nhân lúc cả nhà đã ngủ say, tôi dùng con dao nhỏ cạy hộc tủ ra. Bên trong là một tập giấy cũ, buộc bằng dây lạt. Tay tôi run run khi mở ra đọc. Đó là một lá thư tay, nét chữ của bố, viết cách đây hơn hai mươi năm. Nội dung khiến tôi chết lặng: tôi không phải con ruột của bố mẹ. Tôi là con của chú Ba – em trai bố – và cô Lan, vợ chú. Chú thím tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông khi tôi còn đỏ hỏn. Bố mẹ tôi, vì thương cháu mồ côi, đã nhận tôi về nuôi như con đẻ. Nhưng họ không muốn tôi biết sự thật, sợ tôi tổn thương. Lá thư còn viết rằng bố mẹ cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng họ sợ nếu đối xử tốt với tôi quá, Hương – con ruột của họ – sẽ ghen tỵ. Vì thế, họ chọn cách yêu thương Hương nhiều hơn, để bù đắp cho những gì họ nghĩ là “thiếu thốn” của con gái.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, lá thư rơi khỏi tay. Bao nhiêu năm chịu thiệt thòi, bao nhiêu lần tủi thân, hóa ra đều có lý do. Tôi không phải con ruột của họ. Mảnh đất ông bà để lại, vốn dành cho cháu đích tôn, không thuộc về tôi, vì tôi không phải là cháu đích tôn thực sự. Nhưng điều khiến tôi đau đớn hơn cả là sự thật rằng, dù biết tôi chịu bất công, bố mẹ vẫn chọn cách im lặng, để tôi gánh chịu nỗi đau một mình.

Sáng hôm sau, tôi không rời đi như kế hoạch. Tôi cầm lá thư, đứng trước mặt bố mẹ, giọng bình tĩnh nhưng nghẹn ngào: “Con biết hết rồi. Con không phải con ruột của bố mẹ. Nhưng tại sao bố mẹ lại để con chịu thiệt thòi bấy lâu nay?” Bố tôi sững sờ, còn mẹ thì bật khóc, ôm lấy tôi xin lỗi. Họ nói họ chỉ muốn bảo vệ Hương, nhưng không ngờ lại làm tổn thương tôi sâu sắc đến thế. Hương, đứng bên cạnh, cũng bàng hoàng, vì em chẳng hề biết gì về bí mật này.

Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Bố mẹ cố gắng bù đắp cho tôi, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi dường như không thể xóa nhòa. Tôi không trách họ, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Tôi quyết định ở lại, không phải vì mảnh đất hay vàng bạc, mà vì tôi muốn tự mình xây dựng một cuộc đời mới, nơi tôi không còn là cái bóng của bất kỳ ai.