Bao năm qua, gia đình tôi sống cạnh nhà anh Long, một người thương binh phải ngồi xe lăn sau chiến tranh. Anh sống một mình trong căn nhà nhỏ, dáng vẻ khắc khổ nhưng luôn nở nụ cười lạc quan.

Cả xóm thương anh, thường xuyên mang đồ ăn, giúp đỡ việc lặt vặt, từ sửa ống nước đến quét sân. Có lần anh khó khăn, ngỏ ý vay vợ chồng tôi ba triệu đồng. Chồng tôi, vốn thương người, không chỉ cho vay mà còn bảo: “Anh cứ giữ lấy, không cần trả.” Anh Long cảm ơn rối rít, ánh mắt đầy biết ơn.

Một buổi chiều, tôi ra sân sau phơi quần áo, vô tình nhìn sang vườn nhà anh Long. Tôi sững sờ khi thấy anh đứng thẳng, đi lại bình thường, vừa phơi đồ vừa hát líu lo. Tôi gần như không tin vào mắt mình, cảm giác bị lừa dối khiến máu nóng dâng lên. Tôi vội chạy vào kể cho chồng. Cả hai quyết định làm rõ chuyện này, không muốn để anh Long lợi dụng lòng tốt của mọi người. Chúng tôi lên kế hoạch theo dõi, thậm chí định quay video làm bằng chứng để đối chất.

Tối hôm sau, vợ chồng tôi lén đứng ở góc sân, nhìn sang vườn nhà anh Long. Qua ánh đèn mờ ảo, tôi thấy hai người đàn ông giống hệt nhau đứng nói chuyện. Một người ngồi xe lăn, đúng là anh Long, còn người kia đứng thẳng, dáng vẻ khỏe mạnh, đang cười nói vui vẻ. Họ trò chuyện thân mật, kể về những ngày tháng xa cách. Tôi và chồng nhìn nhau, ngỡ ngàng nhận ra sự thật: anh Long có một người anh em sinh đôi, mà xóm tôi không ai hay biết.

Hóa ra, người anh trai, anh Hùng, mới từ quê lên thăm em sau nhiều năm xa cách. Anh Hùng khỏe mạnh, làm nghề thợ xây, còn anh Long vẫn là thương binh, sống dựa vào chiếc xe lăn. Tôi xấu hổ vì đã hiểu lầm anh Long, suýt nữa làm tổn thương một người mà cả xóm luôn quý mến. Từ hôm đó, vợ chồng tôi tiếp tục giúp đỡ anh như trước, nhưng trong lòng luôn nhắc nhở mình phải cẩn trọng, không vội vàng phán xét người khác.