Tại một tập đoàn lớn ở trung tâm thành phố, có một bà lao công già, tuổi ngoài 60, dáng người nhỏ nhắn, lặng lẽ làm việc. Bà thường xuất hiện vào lúc chập tối, đẩy xe vệ sinh qua các hành lang, đặc biệt hay vào phòng họp của chủ tịch sau giờ làm việc. Cô trợ lý trẻ của chủ tịch, Linh, để ý điều này đã lâu. Ban đầu, cô nghĩ bà chỉ làm việc kỹ lưỡng, nhưng sự xuất hiện đều đặn ở phòng họp khiến Linh nghi ngờ. Quyết định tìm hiểu, một buổi tối, Linh nán lại văn phòng và lén đi theo bà.

Linh núp sau cánh cửa, thấy bà lao công cẩn thận lau bàn họp, sắp xếp lại giấy tờ, thậm chí đặt một chai nước mới lên bàn làm việc của chủ tịch. Đột nhiên, bà lấy điện thoại ra, giọng run run nói với ai đó ở đầu dây bên kia: “Chủ tịch chính là con trai của mẹ. Mẹ tìm được nó rồi, nhưng mẹ không dám nói. Mẹ sợ nó xấu hổ vì mẹ chỉ là một bà lao công…” Linh sững sờ, gần như không tin vào tai mình.

Hóa ra, bà lao công tên Hoa đã xin vào làm việc tại tập đoàn này chỉ với một hy vọng mong manh: tìm lại đứa con trai mà bà bỏ lại từ hơn 30 năm trước. Khi ấy, bà còn trẻ, nghèo khó, không thể nuôi con, đành gửi con cho mẹ ruột – bà ngoại cậu bé – chăm sóc. Sau nhiều năm lăn lộn mưu sinh, bà mất liên lạc với con. Một ngày, bà tình cờ nghe tin về vị chủ tịch trẻ tài năng của tập đoàn, và qua những manh mối, bà nhận ra đó chính là con trai mình – Minh, giờ đã là một người đàn ông thành đạt, quyền lực.

Sợ thân phận thấp kém của mình sẽ làm con xấu hổ, bà Hoa không dám nhận con. Bà xin làm lao công, âm thầm dõi theo Minh qua những lần dọn dẹp văn phòng. Bà lặng lẽ quan tâm con theo cách của mình: lau sạch bàn làm việc, sắp xếp tài liệu gọn gàng, đặt thêm chai nước hay gói bánh nhỏ vào ngăn kéo. Mỗi lần nhìn Minh từ xa, bà vừa tự hào, vừa xót xa vì quá khứ đã bỏ rơi con.

Linh, sau khi biết sự thật, không thể cầm lòng. Cô âm thầm kể lại câu chuyện cho Minh, đưa anh xem những ghi chú tỉ mỉ của bà Hoa về lịch trình của anh, những món đồ bà lặng lẽ chuẩn bị. Minh sững sờ, nước mắt lăn dài khi nhận ra người mẹ mà anh từng nghĩ đã bỏ rơi mình vẫn luôn ở gần, yêu thương anh theo cách thầm lặng nhất. Hôm sau, Minh tìm đến bà Hoa, quỳ trước bà, gọi một tiếng “Mẹ” nghẹn ngào. Hai mẹ con ôm nhau khóc, xóa tan bao năm xa cách. Từ đó, Minh đưa mẹ về sống cùng, và bà Hoa không còn phải lặng lẽ dọn dẹp trong bóng tối nữa.