Tại một con hẻm nhỏ ở ngoại ô thành phố, bà Tư, một cụ già vi chai, sống lủi thủi trong nhà tôn giáo xồn. Một buổi chiều mưa, bà thấy một cậu bé khoảng mười tuổi, áo rách bươm, lang thang bên vệ đường, đói lả. Nhìn đôi mắt trong veo của cậu, bà nhớ nhớ đến Hùng, đứa trẻ con trai duy nhất đã bỏ xứ đi mười năm không tin tức. Không đành lòng, bà giáo cậu bé về, đặt tên là Tí, quyết tâm nuôi nấn dù bản thân có gì ngoài đôi tay chai dưỡng.

Bà Tư yêu thương Tí như cháu bé. Bà thoải mái ăn, dành tiền mua áo mới, sách cho cậu học hành. Dù cuộc sống nghèo khó, bà luôn kể chuyện vui, hát ru Tí ngủ. Lạ thay, càng lớn, Tí càng giống Hùng thời trẻ: từ kiểu đi, nụ cười, đến cách yên lặng giúp bà nhỏ ve chai mỗi chiều. Hàng xóm xì xào, bảo bà Tư chắc tí xíu được con của ai đó giống Hùng, nhưng bà chỉ cười, suy thanh minh.

Thời gian trôi qua, bà Tư ngày càng yếu, đôi chân không còn đủ sức đi nhỏ ve chai. Bây giờ đã 16 tuổi, chăm bà từng ly từng chút, từ nấu cháo đến đấm lưng cho bà đau. Một đêm, khi bà Tư nằm trên giường bệnh, hoa cúc yếu ớt, Tí quỳ bên, nắm tay bà, giọng băng nhuyễn:
“Bà ơi, con phải nói sự thật thật. Con là cháu nội của bà. Bố con, anh Hùng, chính là con trai bà. Bố giàu có, nhưng ân mười năm không về chăm bà. Gửi con về bên cạnh bà, để bù đắp những ngày cuối đời.”

Bà Tư buồn bã, nước mắt thảnh thơi. Bà đau xa nhận ra Tí không chỉ là trẻ lang thang, mà là máu mủ của mình. Bà kéo Tí vào lòng, khóc:
“Con ơi, sao Hùng không về mà để mẹ chờ? Nhưng có con bên mẹ, mẹ mãn nguyện rồi.”

Tí kể rằng Hùng, sau khi thành đạt, chắc chắn ngày nào vì bỏ mẹ ở lại. Sợ bà không tha thứ, anh âm thầm gửi Tí về, lo lắng chăm sóc bà như cách anh chưa từng làm. Nghe xong, bà tư vừa đau lòng hạnh phúc. Bà nắm tay Tí, giận cười lần cuối trước khi trừng mắt.

Sau khi bà Tư qua đời, Hùng trở về, dẫn Tí về thành phố. Anh dùng tài sản xây dựng mái ấm cho trẻ mồ côi, đặt tên là “Nhà bà Tư”, để tưởng nhớ mẹ. Câu chuyện về bà Tư và Tí lan khắp vùng, như bài học rằng tình yêu thương và sự học lỗi, dù sau màng, vẫn có thể hàn gắn những khoảng cách tưởng tượng bay không thể.