Ở một ngôi làng nhỏ, bà cụ Lan, đã ngoài 80 tuổi, sống lẻ loi trong căn nhà cũ kỹ. Bà có sáu người con, nhưng không một ai đoái hoài phụng dưỡng. Các con bà đều đã lập gia đình, bận rộn với cuộc sống riêng, để mặc mẹ già yếu ớt một mình. Duy chỉ có Tâm, một đứa cháu họ hàng xa sống gần đó, thường xuyên qua lại chăm sóc bà. Tâm mang cơm nước, giặt giũ, thậm chí ở bên bà những lúc ốm đau. Dù nghèo khó, Tâm chưa từng toan tính, chỉ đơn giản coi bà như người thân.

Biết mình chẳng còn sống bao lâu, bà Lan quyết định viết di chúc để lại ngôi nhà – tài sản duy nhất của bà – cho Tâm, người cháu tốt bụng đã chăm sóc bà bao năm. Nhưng trước khi ra đi, bà muốn dạy sáu người con một bài học. Một ngày, bà gọi tất cả các con đến, giọng yếu ớt hỏi: “Mẹ già rồi, chẳng sống được bao lâu nữa. Có ai trong các con đứng ra chăm sóc mẹ những tháng cuối đời này không?” Cả sáu người con im lặng, cúi đầu, không ai lên tiếng. Họ liếc nhau, rồi ánh mắt đổ dồn về phía Tâm, đang lặng lẽ ngồi ở góc nhà. Người thì nói sẽ gửi tiền, người thì bảo nhờ Tâm chăm sóc bà, chẳng ai muốn nhận trách nhiệm.

Thấy vậy, bà Lan run run bảo Tâm đỡ mình dậy. Bà kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc chum cũ, nói: “Đây là toàn bộ tài sản mẹ tích cóp cả đời. Ai chăm sóc mẹ từ giờ, mẹ sẽ để lại tất cả cho người đó.” Nghe đến tài sản, sáu người con bỗng ngẩng cao đầu, tranh nhau lên tiếng. Người thì hứa sẽ đưa bà về sống cùng, người thì nói sẽ thuê người chăm sóc chu đáo, cả sáu nhất quyết không để Tâm động vào việc chăm bà nữa. Nhìn cảnh đó, bà Lan mỉm cười buồn bã. Với chút sức lực cuối cùng, bà đập vỡ chiếc chum. Bên trong chẳng có gì ngoài một tờ giấy.

Người con cả nhặt lên, đọc to với giọng run run: “Ngôi nhà này sẽ để lại cho Tâm, đứa cháu đã chăm sóc tôi suốt những năm qua mà không toan tính.” Cả sáu người con sững sờ, mặt tái nhợt. Bà Lan nhìn các con lần cuối, đôi mắt mờ đục nhưng kiên định, rồi nhắm mắt ra đi thanh thản. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng nấc của sáu người con. Họ quỳ trước linh cữu mẹ, hối hận vì đã bất hiếu, để lòng tham che mờ tình thân. Từ đó, câu chuyện về bà Lan và bài học cuối đời trở thành lời nhắc nhở cho cả làng về lòng hiếu thảo và sự tử tế.