Vợ chồng tôi cưới nhau được bốn năm, ra ở riêng từ sớm để tự lập. Cuộc sống chẳng dư dả, nhưng tôi luôn cố gắng vun vén để gia đình nhỏ êm ấm. Vậy mà, có một chuyện khiến tôi mãi không hài lòng: chồng tôi, anh Hùng, thường xuyên đòi về nhà mẹ đẻ để ngủ.

Tuần nào anh cũng về ba, bốn ngày, có khi còn hơn. Không chỉ vậy, hàng tháng, anh còn gửi cho mẹ mấy triệu đồng “tiêu vặt”, dù chúng tôi chẳng phải khá giả gì. Tôi đem chuyện này kể với bạn bè, đồng nghiệp, ai cũng lắc đầu, bảo chuyện này không ổn, khuyên tôi nên thẳng thắn với chồng. Tôi cũng muốn nói, nhưng mỗi lần mở lời, anh chỉ cười trừ, bảo: “Mẹ anh lớn tuổi rồi, anh muốn ở gần mẹ chút cho bà vui.”

Thời điểm khó khăn nhất, khi cả hai vợ chồng phải chật vật xoay xở tiền nhà, tiền sinh hoạt, tôi mong anh tập trung hơn vào gia đình nhỏ. Nhưng anh vẫn đều đặn về nhà mẹ, vẫn gửi tiền cho bà. Tôi bắt đầu thấy bức bối, tình cảm vợ chồng dần nguội lạnh. Điều kỳ lạ là, những tháng gần đây, anh đưa tôi nhiều tiền lương hơn, có khi gần gấp đôi. Tôi nghĩ, chắc anh đã ngừng gửi tiền cho mẹ, nên mới dư dả để đưa tôi. Trong lòng tôi cũng nguôi ngoai phần nào, tự nhủ có lẽ anh đã thay đổi.

Nhưng rồi, một buổi chiều, chị đồng nghiệp kể tôi nghe câu chuyện về chồng chị, một người đàn ông lén làm thêm giờ đêm để chu cấp cho gia đình, khiến chị ấy xúc động mãi. Câu chuyện ấy làm tôi chợt nghĩ: tại sao anh Hùng, một người đã 30 tuổi, lại cứ thích về ngủ với mẹ? Có điều gì bất thường không? Nghi ngờ dâng lên, tôi quyết định lén đi theo anh một buổi tối, khi anh nói sẽ “về nhà mẹ ngủ”.

Tôi bám theo anh từ xa, tim đập thình thịch. Nhưng anh không về nhà mẹ chồng như tôi nghĩ. Thay vào đó, anh chạy xe đến một kho hàng ở ngoại thành. Tôi đứng nép sau một góc khuất, nhìn anh Hùng, trong bộ quần áo cũ kỹ, khuân vác từng bao hàng nặng trĩu dưới ánh đèn mờ. Anh làm việc quần quật, mồ hôi nhễ nhại, đến tận khuya. Tôi sững sờ, không tin vào mắt mình. Hóa ra, bao nhiêu năm nay, anh lén đi bốc vác thêm buổi đêm để kiếm tiền, mà tôi không hề hay biết.

Tôi chờ anh về nhà, lòng đau như cắt. Khi anh bước vào, thấy tôi ngồi đó, mắt đỏ hoe, anh ngạc nhiên hỏi: “Em sao vậy?” Tôi không kìm được, òa khóc, kể lại tất cả những gì tôi thấy. Anh lặng người, rồi ôm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi vì không nói với em. Anh biết em hay càu nhàu, sợ em lo, nên anh giấu. Anh chỉ muốn có tiền đưa cho em, lại muốn mẹ anh không phải tủi thân vì con trai nghèo. Anh làm thêm để cả hai bên đều vẹn toàn, nhưng anh không ngờ làm em buồn.”

Tôi ôm chặt anh, nước mắt rơi không ngừng. Bao ngày tháng qua, tôi chỉ biết trách anh, nghĩ anh vô tâm, mà không biết anh đã hy sinh thầm lặng đến vậy. Từ hôm đó, tôi không còn càu nhàu mỗi khi anh về thăm mẹ. Tôi cũng chủ động cùng anh sắp xếp tài chính, để anh không phải gồng mình làm thêm nữa. Vợ chồng tôi ngồi lại, nói chuyện nhiều hơn, và tình cảm dần hâm nóng như thuở mới cưới. Tôi nhận ra, đôi khi sự thật ẩn sau những hiểu lầm lại là món quà quý giá, giúp chúng tôi trân trọng nhau hơn.