Tôi và chị dâu là chị em dâu trong một gia đình đông người. Chị biết tôi thích chè đậu đỏ, nên chiều nào cũng chu đáo mua cho tôi một cốc chè ngọt lịm, thơm lừng. Sự quan tâm của chị khiến tôi cảm động, nên bất cứ khi nào anh chị nhờ giúp gì, tôi đều hết lòng. Từ việc đón hai đứa cháu trai tan học đến lo chuyện bếp núc, dọn dẹp nhà cửa, tôi chẳng nề hà.

Anh chị đã có hai cậu con trai kháu khỉnh, còn vợ chồng tôi, dù đã cưới nhau hai năm, vẫn chưa có tin vui. Chúng tôi chạy chữa khắp nơi, từ bệnh viện lớn đến thầy lang, nhưng bác sĩ chỉ nói mọi thứ bình thường, không tìm ra nguyên nhân. Những ngày ấy, lòng tôi nặng trĩu, vừa khao khát một đứa con, vừa lo sợ mang tiếng hiếm muộn.

Một buổi chiều, khi định uống cốc chè chị dâu mua, tôi bất ngờ phát hiện một vật lạ: nửa viên thuốc màu trắng, chưa tan hết, lẫn trong lớp đậu đỏ. Ban đầu, tôi nghĩ có thể là nhầm lẫn, định mang ra hỏi chị. Nhưng trực giác mách bảo điều gì đó bất Plưus, tôi lặng lẽ giữ lại viên thuốc, gói cẩn thận và bí mật đem đi xét nghiệm. Kết quả khiến tôi chết lặng: đó là thuốc tránh thai.

Sự thật như sét đánh ngang tai. Hóa ra, suốt hai năm qua, chị dâu đã cố tình trộn thuốc tránh thai vào cốc chè đâu đỏ để ngăn tôi mang thai. Lý do dần hé lộ: gia đình chồng tôi khá giả, bố mẹ chồng từng nói sẽ chia đều tài sản cho các cháu trai. Chị dâu, vì muốn hai con trai của mình được hưởng trọn gia sản, đã nhẫn tâm lên kế hoạch này để tôi mãi không thể có con.

Tôi giữ kín bí mật, lòng đau như cắt. Những ngày sau, tôi vẫn cư xử bình thường, nhưng trong lòng không ngừng đấu tranh. Tôi vừa giận chị, vừa thương hai đứa cháu vô tội, và cả chính mình – người đã tin tưởng chị như ruột thịt.

Rồi ngày định mệnh đến. Bố chồng tôi, trong lúc hấp hối, công khai di chúc trước cả gia đình. Ông tuyên bố chia đều tài sản cho các cháu trai, bất kể tôi có con hay không. Đúng khoảnh khắc ấy, tôi không thể kìm nén thêm. Run rẩy, tôi lấy tờ giấy xét nghiệm từ trong túi ra, đặt trước mặt mọi người. Cả nhà sững sờ. Tôi kể lại sự thật, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định.

Chị dâu tái mặt, không thốt nên lời. Chị quỳ xin lỗi, nước mắt giàn giụa, nhưng không ai trong nhà lên tiếng bênh vực. Mẹ chồng tôi, người vốn thương chị, chỉ lặng lẽ quay mặt đi. Quá xấu hổ, chị dâu xin ra ở riêng ngay sau đó, từ chối nhận phần thừa kế. Anh trai tôi, dù đau lòng, cũng không thể làm gì hơn, đành dọn đồ theo vợ.

Câu chuyện khép lại trong nỗi đau và sự tan vỡ. Tôi không cảm thấy hả hê, chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Cốc chè đậu đỏ từng là món quà ấm áp giờ trở thành ký ức đắng chát, nhắc tôi rằng, đôi khi, lòng người còn khó lường hơn cả những gì mắt thấy.