Thấy tôi luống cuống, em gái chồng thương tình chạy vào bếp phụ. Hai chị em làm mấy tiếng đồng hồ mới xong bữa cỗ. Đồ ăn bày lên bàn chưa kịp nóng thì em dâu út ngồi rung chân lướt điện thoại ngoài sofa cất giọng đòi hỏi.
Nhà chồng tôi có ba anh chị em. Chồng tôi là con trai cả, nhưng trong mắt bố mẹ chồng lại là đứa “vô dụng” nhất. Từ bé anh đã phải nghỉ học sớm để đi làm, phụ giúp tiền học cho hai em. Anh chăm chỉ, hiền lành, biết nấu ăn, giặt giũ, chăm em… nhưng dường như càng làm được việc, bố mẹ càng coi đó là bổn phận đương nhiên mà anh phải làm.
Em trai chồng tôi học đại học, ra trường có việc tốt, lấy vợ thành phố, xinh đẹp, lại là con một, của hồi môn là căn hộ xịn xò. Từ lúc cưới, em dâu út không nấu ăn, không giặt giũ, việc gì cũng mặc kệ. Mẹ chồng tôi vẫn khen ngợi: “Nó là người thành phố, nó có giá”. Em chồng tôi thì cưng chiều vợ, cái gì cũng nghe.
Còn tôi? Tôi với chồng đều nghèo, cùng vất vả nên chỉ biết thương nhau. Cưới về, mẹ chồng đã không ưa. Bà sai gì tôi cũng làm. Tôi hiểu bà không thích mình nhưng vì thương chồng, tôi nhẫn nhịn hết.
Năm nay là sinh nhật 60 của bố chồng. Mẹ chồng gọi cả nhà về làm cỗ lớn. Em chồng và em dâu cũng tranh thủ xin nghỉ về. Vừa thấy hai người ấy, mẹ chồng cười tít mắt, khen hết lời là hiếu thảo, dù họ về tay không, quà cáp chẳng có gì đặc biệt.
Còn tôi dậy từ sớm lo chuẩn bị đồ ăn, nấu nướng đến tận trưa. Mẹ chồng không khen lấy một lời, chỉ hối: “Nhanh lên, để mọi người đợi đến bao giờ?” Tôi mệt mỏi, mồ hôi chảy ướt lưng áo cũng chẳng dám than một câu.
Thấy tôi luống cuống, em gái chồng thương tình chạy vào bếp phụ. Hai chị em làm mấy tiếng đồng hồ mới xong bữa cỗ.
Đồ ăn bày lên bàn chưa kịp nóng thì em dâu út ngồi rung chân lướt điện thoại ngoài sofa cất giọng lạnh tanh:
“Sao lại là tôm sông? Bé Bống chỉ thích ăn tôm biển. Còn món mực chiên giòn nữa cũng không có nữa ạ? Làm cỗ mà toàn món đơn giản thế này?”
Cả phòng ăn chợt im bặt. Em trai chồng cũng bối rối. Nhưng nó lại nở nụ cười, vẫy tay bảo vợ:
“Thôi em, ăn gì cũng được. Không cần làm quá lên.”
Em dâu tức giận mắng chồng:
“Em xin nghỉ phép về mừng sinh nhật bố mà ăn uống cũng không được tử tế”
Mẹ chồng nghe vậy thì đứng ngay dậy, dàn hòa mà thực chất là ra lệnh:
“Thành, con ra chợ mua ngay ít tôm biển, mực tươi về. Vợ con cả buổi sáng đã nấu nướng rồi, giờ tranh thủ làm thêm hai món nữa cho cháu đi.”
Rồi bà quay sang tôi, giọng không một chút thương:
“Còn con, nhanh tay lên. Làm cho cháu nó món tôm biển, mực chiên giòn ngay nhé. Hiếm khi chúng nó về nhà.”
Tôi đứng lặng im trong gian bếp, tay còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán. Em chồng thấy vậy mới lên tiếng:
“Mẹ ơi, chị ấy làm từ sáng sớm giờ chưa được uống ngụm nước. Mẹ không thấy bây giờ đã trưa rồi ạ. Ăn ít mực cũng chẳng sao đâu.”
Mẹ chồng trợn mắt, đập mạnh bàn, ném đũa xuống đất:
“Con im đi, đừng có xen vào chuyện nhà mẹ!”
Không khí trở lên nặng như chì. Em gái chồng tức giận, quay mặt bỏ ra ngoài sân ngồi.
Cả nhà im lặng, chỉ nghe tiếng thở nặng nề. Tôi cúi đầu lặng lẽ. Đúng lúc đó chồng tôi – nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên đứng dậy, giật cái tạp dề trên người tôi ném đi. Anh nắm chặt tay tôi:
“Đi! Không nấu nướng gì nữa. Đi ra khỏi đây!”
Anh quay sang mẹ, giọng dứt khoát:
“Mẹ ạ, trước giờ mẹ thiên vị em út, con nhịn hết. Nhưng hôm nay sinh nhật bố, mẹ còn thiên vị đến mức này thì con chịu. Vợ con không phải osin. Ai muốn ăn mực thì tự nấu mà ăn. Con xin lỗi nhưng từ nay, vợ con không phục vụ ai nữa.”
Nói rồi anh kéo tôi và con ra khỏi nhà. Bữa tiệc sinh nhật bỗng trở nên nặng nề trong tiếng cãi vã.
Những ngày sau, mẹ chồng gọi điện cho tôi nhiều lần nhưng tôi không dám nghe, sợ lại cãi nhau. Anh Thành thì tránh luôn, không muốn nghe mẹ trách móc hay phân bua.
Thế rồi khi bà bị ốm, nằm bẹp giường mấy hôm, anh vẫn không nỡ. Anh tự mua thuốc, tự chạy xe chở bà đi viện kiểm tra. Ngồi chờ ở hành lang, mẹ chồng kéo tay con trai mà thở dài, giọng run run:
“Mẹ biết mẹ sai rồi. Mẹ… mẹ không công bằng. Mẹ chỉ muốn gia đình vui vẻ, nhưng mẹ lại làm khổ vợ con. Về nói với con dâu, mẹ xin lỗi nó.”
Anh Thành nhìn mẹ, mắt đỏ hoe. Tối hôm ấy, bà gọi cho tôi, giọng ngập ngừng:
“Con à, mẹ già rồi, tính khí nóng nảy. Con với thằng Thành khổ cực mà mẹ còn nặng lời. Mẹ xin lỗi con… mẹ sai thật rồi…”
Tôi cầm điện thoại, nước mắt rớt xuống. Giọng tôi nghèn nghẹn:
“Mẹ đừng nói vậy nữa. Nhà mình mà mẹ.”
Từ sau lần đó, mẹ chồng thay đổi hẳn. Bà không còn phân biệt em dâu với tôi, việc gì cũng nói nhỏ nhẹ hơn, thi thoảng còn tự tay nấu nồi chè hay món canh tôi thích.
Nhà có giỗ, có tiệc, bà chia việc công bằng, ai cũng có phần. Bữa cơm gia đình trở lại rộn rã tiếng cười. Anh Thành nhìn tôi mỉm cười ấm áp, nắm tay tôi dưới bàn như lời hứa: “Sau này, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi nữa.”
Cứ thế, những sóng gió, hiểu lầm dần được xóa đi. Và tôi hiểu, đôi khi chỉ cần một lời xin lỗi thật lòng, một chút nhường nhịn, gia đình lại trở về êm ấm như vốn dĩ nó nên thế.
News
Tôi dẫn chồng đi họp lớp bị bạn bè xì xào ch:ê bôi, chẳng may anh vung tay làm đổ bát, lúc phục vụ đi tới thì ai cũng phải sững sờ
Cách đây một thời gian, các bạn học cũ thời trung học tổ chức họp lớp. Khác hẳn những lần…
Mang 3 tráp sơ sài vì kh:i:nh con dâu nghèo, mẹ chồng run rẩy khi bước chân vào nhà tôi, cả lễ dạm ngõ không dám ngẩng lên nhìn ai
Khi tàn tiệc ra về, bà cứ nắm chặt tay mẹ tôi xin lỗi mãi. Rồi bà nhìn tôi đầy…
Không cần bỏ tiền túi, 4 nhóm người dân Hà Nội sẽ được cấp BHYT miễn phí từ năm 2026
Hà Nội sẽ hỗ trợ 100% tiền đóng bảo hiểm y tế cho những trường hợp nào? Bắt đầu từ…
Đình Tú và Ngọc Huyền tung trọn bộ ảnh cưới đẹp như mơ, nhan sắc nàng dâu khiến dân tình bùng nổ
Bộ ảnh cưới đẹp như mơ của vợ chồng Đình Tú và Ngọc Huyền thu hút hàng chục nghìn lượt…
Vợ Công Lý nói về thông tin đăng hình chồng lên mạng để ‘xin tiền mạnh thường quân’
Vợ Công Lý tỏ ra tức giận khi đón nhận những tin tức thất thiệt về cuộc sống hôn nhân….
Trời ơi đến sữa tươi cũng bị làm giả từ sơn và ure: Còn ai dám ăn uống gì nữa
Trong một chiến dịch trấn áp quy mô lớn kéo dài suốt 72 giờ, Lực lượng Đặc nhiệm (STF) thuộc…
End of content
No more pages to load