Ở một thị trấn nhỏ ven sông, có ông lão Tâm làm nghề lái xe ôm. Ông sống đơn độc, không vợ con, nhưng trái tim ông luôn ấm áp và đầy lòng trắc ẩn. Một ngày nọ, trong một buổi chiều mưa, ông bắt gặp cậu bé Minh, một đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, đang co ro bên góc chợ. Thương cậu bé gầy gò, đói khát, ông Tâm đưa Minh về nhà, cho cậu ăn uống, tắm rửa, và quyết định nhận nuôi như con ruột.

Dưới mái nhà đơn sơ của ông Tâm, Minh lớn lên trong tình yêu thương. Ông lão tần tảo sớm hôm, dành dụm từng đồng từ nghề xe ôm để nuôi Minh ăn học. Minh thông minh, chăm chỉ, khiến ông Tâm tự hào như nhìn thấy chính tương lai của mình. Năm Minh 19 tuổi, cậu đỗ đại học ở thành phố lớn. Ông Tâm mừng rơi nước mắt, vét hết tiền tiết kiệm mua cho cậu bộ quần áo mới và đưa cậu lên thành phố nhập học. Trước khi chia tay, ông nắm tay Minh, dặn dò:
“Con ráng học thành tài, nhưng nhớ về thăm bố, đừng quên bố già ở quê nghe con.”

Minh gật đầu, hứa sẽ thường xuyên liên lạc. Nhưng rồi, cuộc sống thành phố với những cám dỗ và bận rộn đã cuốn cậu đi. Những lá thư đầu tiên Minh gửi về thưa dần, rồi mất hẳn. Điện thoại ông Tâm gọi không ai nghe. Ông lão buồn, nhưng vẫn tự nhủ Minh bận học. Nhiều lần, ông lặn lội lên thành phố, tìm đến trường Minh, nhưng không ai biết cậu ở đâu.

Năm tháng trôi qua, sức khỏe ông Tâm yếu dần. Ông lâm bệnh nặng, nằm trên giường bệnh với nỗi nhớ Minh da diết. Ông vẫn hy vọng một ngày cậu sẽ trở về, nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Cuối cùng, ông qua đời trong cô đơn, không một người thân bên cạnh.

Chín năm sau, Minh, giờ đã 28 tuổi, trở thành chủ một doanh nghiệp lớn ở thành phố. Cậu sống cuộc đời xa hoa, vây quanh bởi bạn bè giàu có và những bữa tiệc sang trọng. Những ký ức về ông Tâm, về căn nhà nhỏ ở quê, dường như đã bị cậu chôn vùi. Cho đến một ngày, khi đang dừng xe bên đường, qua cửa kính, Minh giật mình thấy một bóng dáng quen thuộc – một ông lão gầy gò, mặc áo cũ, trông giống hệt ông Tâm. Tim cậu thắt lại. Minh vội mở f cửa, lao ra, nhưng khi đến gần, cậu nhận ra mình nhầm người. Ông lão kia không phải bố nuôi của cậu.

Khoảnh khắc ấy, ký ức ùa về như lũ. Minh nhớ những ngày ông Tâm chở cậu trên chiếc xe máy cà tàng, nhớ những bữa cơm đạm bạc nhưng đầy tình thương, nhớ ánh mắt tự hào của ông khi cậu đỗ đại học. Cảm giác ân hận dâng trào, Minh lập tức lái xe về quê, nơi ông Tâm từng nuôi dưỡng cậu.

Bước vào căn nhà cũ, Minh chết lặng khi thấy bàn thờ với di ảnh ông Tâm. Hình ảnh ông lão với nụ cười hiền hậu khiến cậu không cầm được nước mắt. Minh quỳ sụp xuống, tự trách mình:
“Bố ơi, con sai rồi. Con đã quên bố, quên những gì bố làm cho con. Con không xứng là con của bố!”

Đúng lúc đó, một người hàng xóm bước vào, nhận ra Minh. Bà đưa cho cậu một bức di chúc được gói cẩn thận. Trong thư, ông Tâm viết với nét chữ run rẩy:
“Minh con, bố nhớ con lắm. Bố không biết con đang ở đâu, nhưng bố tin một ngày con sẽ về. Bố không có con cái, căn nhà này và tất cả những gì bố có, bố để lại cho con. Bố chỉ mong con sống tốt, làm người tử tế. Bố yêu con.”

Minh ôm bức thư, khóc nức nở. Nỗi ân hận giờ đây không thể xóa nhòa. Căn nhà ông Tâm để lại không chỉ là tài sản, mà còn là minh chứng cho tình yêu vô điều kiện mà ông dành cho cậu. Từ đó, Minh thay đổi. Cậu dùng số tiền kiếm được để xây một ngôi trường nhỏ ở quê, lấy tên ông Tâm, giúp những đứa trẻ nghèo có cơ hội học hành. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Minh biết, không gì có thể bù đắp được những năm tháng cậu đã lãng quên người cha nuôi vĩ đại của mình.