Tôi tên là Minh, một cô gái 25 tuổi, vừa chuyển đến một khu tập thể cũ ở Hà Nội để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi là người khá hướng nội, ít giao tiếp với mọi người xung quanh. Mới chuyển đến đây, tôi chưa làm quen với ai vì công việc quá bận rộn. Mỗi ngày tôi chỉ biết đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, không có thời gian để nghĩ đến chuyện xã giao với hàng xóm.

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng, khi tôi ra khỏi nhà và thấy một đôi giày da cũ đặt trước cửa. Tôi nghĩ chắc là có ai đó nhầm lẫn để lại. Tôi nhặt lên, định mang sang nhà họ, nhưng chẳng thấy ai để nhận. Nghĩ là họ sẽ nhận ra và tự lấy lại, tôi để đôi giày đó trước cửa nhà người hàng xóm. Thế nhưng, mỗi ngày sau đó, lại có một đôi giày da cũ khác xuất hiện trước cửa nhà tôi. Mới đầu, tôi nghĩ chắc có sự nhầm lẫn nào đó, nhưng rồi sự việc cứ lặp lại.

Ngày nọ, sau một ngày làm việc căng thẳng, khi tôi về đến nhà, tôi lại thấy đôi giày cũ đặt trước cửa. Cơn tức giận trong tôi bắt đầu trỗi dậy. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước đến gõ cửa nhà đối diện. Một bà lão mở cửa, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“Chào bà, cháu là Minh, sống ở căn 203. Tại sao bà lại để những đôi giày rách nát trước cửa nhà cháu thế ạ? Nếu không dùng nữa thì vứt đi, đừng để nó ở đây. Cửa nhà cháu không phải là thùng rác!” Tôi tức giận nói, không kiềm chế được cảm xúc.

Bà lão đứng yên một lúc, ánh mắt bà như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. “Bà ơi, có chuyện gì sao?” Tôi hỏi, cảm thấy hơi hối hận vì sự nóng vội của mình.

Bà lão ngập ngừng: “À, cháu… cháu không biết sao? Đó là… là giày của ông nhà bà… ông ấy sợ cháu ở một mình, không an toàn, nên… nên để giày bên ngoài để bảo vệ cháu. Đôi giày đó tuy cũ nhưng… ông ấy vẫn dùng nó mỗi ngày.”

Tôi ngạc nhiên, không biết phải nói gì. Lúc ấy, tôi chỉ biết lặng im nhìn bà. Nhưng rồi tôi quay lưng bước đi, không muốn làm ầm lên.

Tối hôm đó, khi tôi đi làm về, tôi lại thấy đôi giày cũ trước cửa. Lần này, có thêm một tờ giấy nhỏ kẹp vào đôi giày. Tôi mở ra và đọc:

“Chào cô Minh, cháu là Lan, hàng xóm của cô đây ạ. Cô hay đi làm về muộn, mọi người chưa có dịp gặp gỡ. Hôm nay bà nội cháu kể chuyện của cô. Xin lỗi vì sự hiểu lầm, nhưng ông bà cháu đặt giày trước cửa coo vì lo cô ở nhà một mình không an toàn. Đôi giày đó là của ông cháu, ông vẫn dùng mỗi ngày. Cô đừng lo, đèn hành lang bị hỏng, nhưng hôm nay ông cháu đã sửa lại rồi.”

Cảm giác tức giận trong tôi tan biến, thay vào đó là sự xúc động mạnh mẽ. Tôi ngồi xuống trước cửa nhà mình, cảm thấy nghẹn ngào. Tôi đã quá vội vàng, quá nóng giận, mà không hiểu rằng những đôi giày cũ ấy là dấu hiệu của sự quan tâm chân thành từ những người hàng xóm tôi chưa từng quen biết.

Lúc đó, tôi bật khóc nức nở. Tôi đã trải qua một giai đoạn đầy khó khăn, làm việc vất vả mà không một lần kêu ca. Nhưng đêm đó, tôi đã khóc vì sự quan tâm vô cùng giản dị nhưng lại ấm áp từ những người xa lạ. Tôi tự nhủ sẽ làm quen với họ và thay đổi cách nhìn nhận về cuộc sống nơi đây.